Chương trước
Chương sau
Tâm tính của Mẫn Huyền rõ ràng không hoàn toàn thay đổi, nhưng phản ứng của cơ thể đã nhắc nhở lão phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Chỉ là cảnh tượng vực sâu thăm thẳm bên cạnh đỉnh núi làm cho Mẫn Huyền choáng váng một lúc. Lão vô thức nhích người vào phía trong. Dáng vẻ của lão vô cùng cẩn thận bởi vì không có nhiều không gian để di chuyển. Thân thể yếu ớt khiến lão vô cùng khó chịu. Lão sợ nếu không cẩn thận sẽ mất thăng bằng mà rớt xuống vách đá mất.

Nhưng Mẫn Huyền hiển nhiên đã đánh giá quá cao khả năng giữ cân bằng hiện tại của mình. Ngay khi chân lão vừa đưa chân, đá vụn trượt lăn lóc, lão lập tức ngã nhào về phía trước.

"A......”

"Bịch" một cái, Mẫn Huyền đâm sầm vào trước người Kim Giáp. Trong lòng còn sợ hãi, lão ngẩng đầu nhìn Kim Giáp. Thân hình Kim Giáp vẫn không nhúc nhích. Gã đang nhìn thẳng về phía trước, chỉ hơi liếc đuôi mắt về phía Mẫn Huyền, sau đó cúi đầu như thể đang đòi nợ, cũng chẳng hề tươi cười mà chỉ im lặng như đang cười nhạo.

"Mẫn mỗ, thất lễ…."

Mẫn Huyền thối lui một bước hành lễ, nhưng Kim Giáp vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nói gì cũng không trả lễ.

Kế Duyên nhìn thấy tất cả phản ứng của Mẫn Huyền, nhưng hắn không cười đùa hay trách mắng lão.

"Chưa kể sư phụ ngươi khó có thể tìm được ngươi, cho dù lão có tìm được, dù có năng lực thông thiên thì cũng không thể giúp ngươi tu hành lần nữa."

Nói đến đây, Kế Duyên đưa tay hướng xuống núi vẽ một nét. Rừng cây như có cảm giác, hai nhánh cây đầy lá non từ dưới chân núi bay lên, khi lên đến đỉnh núi thì tự động loại bỏ vỏ cây và các bộ phận thừa thãi, hiện ra hai khúc gỗ nhẵn nhụi.

Ngay khi Kế Duyên mở bức tranh trong tay ra, hai ống gỗ đã tự động quấn quanh đầu trên và đầu dưới, xem như đã đóng khung đơn giản, sau đó chậm rãi cuộn lại.

Trong toàn bộ quá trình, Mẫn Huyền thoáng bình tĩnh lại một chút. Lão sững sờ nhìn Kế Duyên cuộn bức tranh lại, vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ. Lão muốn vươn tay ra, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Một ít phù lục và những vật tu hành trên người Mẫn Huyền đã bị Kế Duyên thu lại. Bây giờ mọi thứ có thể dựa vào đều đã biến mất.

Sau khi Kế Duyên nhét thẳng họa quyển trong tay vào trong tay áo, hắn nhìn về phía Mẫn Huyền đang như người mất hồn.

"Đi thôi, cũng không thể để một ông lão tự mình trèo xuống vách núi đá này được. Kế mỗ sẽ tiễn ngươi một đoạn đường."

Nói xong, Kế Duyên khẽ vẫy tay áo, mây mù dâng lên dưới chân. Hắn chậm rãi bay lên không trung cùng Kim Giáp và Mẫn Huyền, sau đó đi về phía phủ Đại Vân ở Đồng Châu với tốc độ tương đối chậm.

Rõ ràng chỉ cách nơi đó chưa đầy hai trăm dặm, Kế Duyên có thể đến trong chốc lát, nhưng hắn cố tình bay thật chậm và phải mất hơn nửa giờ hắn mới đến được phía trên bầu trời của phủ Đại Vân. Việc này xem như đang giúp Mẫn Huyền thích nghi nhiều hơn trong khoảng thời gian này. Nhưng nếu đánh giá từ vẻ mặt có phần ngốc trệ của đối phương, Kế Duyên cảm thấy lão vẫn không thể thích ứng nổi.

Mặc dù phủ Đại Vân không phải thủ phủ của Đồng Châu, nhưng nó cũng có thể được xem là phủ xếp hàng đầu. Nếu so với toàn bộ Đại Trinh thì phủ này chỉ có thể được coi là hợp tiêu chuẩn, nhưng so với Tổ Việt thì nơi đây chắc chắn là một nơi thịnh vượng và giàu có. Kế Duyên vẫn chưa đáp xuống đất nhưng đã có thể nghe thấy thanh âm vô cùng náo nhiệt, ngựa xe như nước ở phía dưới.

Đám mây chậm rãi hạ xuống, im hơi lặng tiếng không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, cuối cùng đáp xuống một đường phố tương đối yên tĩnh ở rìa con phố sầm uất. Nơi này chỉ có một vài quầy hàng và không có nhiều người đi bộ.

Chờ mây mù tản đi, Kế Duyên, Mẫn Huyền và Kim Giáp đã đứng ở ngã tư đường.

Bây giờ thời tiết không quá ấm áp. Khi gió lạnh thổi tới, sau khi nỗi buồn dần vơi đi, Mẫn Huyền - một người đã từ lâu không biết lạnh là gì - là người đầu tiên nhận ra thế nào là tuổi già sức yếu. Lão bất giác co người lại, xoa xoa cánh tay.

Kế Duyên nhìn quần áo khá mỏng manh của Mẫn Huyền. Hắn không đổi đi bộ quần áo này vì nó không phải pháp bào khó lường gì cả, chỉ là một bộ y phục bằng vải tơ. Sau khi mất đi tu vi và khí lực khỏe mạnh, y phục này đã không thể giữ đủ ấm cho một ông lão trong thời tiết như thế này.

"Mẫn Huyền, phàm trần cũng có rất nhiều quy tắc, không tiêu dao được như tiên tu. Cuối cùng Kế mỗ để lại cho ngươi một thứ."

Vừa nói xong, Kế Duyên đưa cho Mẫn Huyền. Lão giơ hai tay vội vàng nhận lấy. Khi Kế Duyên buông tay ra, trong lòng bàn tay của ông lão có thêm vài miếng bạc vụn không quá lớn và nửa xâu đồng tiền.

"Hãy dùng số tiền này thật tốt. Kế mỗ đảm bảo ngươi có thể sống tiếp được. Còn ngươi lựa chọn thế nào thì phải xem chính mình."

"Vãn bối... Đa tạ Kế tiên sinh..."

Mặc dù biết Kế Duyên không thể mang lại chút hy vọng nào cho lão, nhưng nhìn thấy chỉ có một chút tiền vẫn khiến trong lòng Mẫn Huyền suy sụp không thôi.

"Ừ, đi mua áo bông mặc cho ấm trước đi. Nhớ là tiền tài không được để lộ ra ngoài. Kế mỗ đi đây."

Mẫn Huyền vẫn đang sững sờ nhìn số tiền trong tay, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của Kế Duyên, lão bỗng cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Cảm giác kinh hoảng và sợ hãi đột nhiên dâng lên đỉnh điểm.

"Tiên sinh, Kế tiên sinh! Tiên sinh..."

Mẫn Huyền rất muốn nói gì đó để giữ Kế Duyên lại. Nhưng lão thấy mình đang ở tận cùng của sự nghèo khổ, căn bản chẳng tìm ra được lý do nào để giữ hắn ở lại cả.

Lão giả vội vàng đuổi theo, nhưng bóng lưng của Kế Duyên và Kim Giáp càng ngày càng xa trên đường phố. Lão đuổi theo hơn chục bước thì loạng choạng suýt nữa ngã xuống. Khi đã ổn định thân thể, lão nhìn lên, bóng lưng Kế Duyên đã rất mờ mịt ở phương xa.

"Không đuổi kịp, không đuổi kịp rồi......"

Mẫn Huyền ngây người trên đường, cầm tiền trong tay đứng bất động. Những đồng môn tu hành, sư tôn đáng kính, thế giới tiên tu đầy màu sắc đều đã ở rất xa. Gió lạnh thổi qua, thân thể run rẩy, kéo lão trở về hiện thực. Hai dòng nước mắt chảy ra không kiềm chế được.

"Này, sao lão tiên sinh như ngài lại đứng khóc một mình trên phố vậy, có chuyện buồn gì sao?"

Có một giọng nói ở bên cạnh truyền đến. Mẫn Huyền quay đầu lại, thấy một người nông dân trung niên đang nhìn mình với một gánh hàng trên vai. Mặc dù tu vi đã mất, nhưng lão chỉ liếc nhìn tướng mạo của người đó. Mẫn Huyền vô thức nắm chặt hai tay, cười thảm nói.

"Không có gì, không có gì. Lão phu tự gây nghiệt, tự gây nghiệt mà thôi, không có gì, hu hu hu hu hu......"

Nói rồi, Mẫn Huyền có chút loạng choạng đi về phía trước. Mặc dù biết mình không đuổi kịp Kế Duyên, nhưng lão không muốn đi con đường ngược lại. Thành thị này quá xa lạ, người đi đường quá lạ lẫm, phần đời còn lại của lão cũng vậy.

"Một lão điên......"

Người đàn ông trung niên lẩm bẩm, nhìn bóng lưng Mẫn Huyền thêm vài lần nữa, đặc biệt là tay của đối phương. Nhưng sau khi do dự một lúc, cuối cùng gã ta cũng rời đi với gánh hàng của mình.

Kế Duyên thực ra đã bay lên bầu trời, nhìn Mẫn Huyền chậm rãi đi về phía trước từ trên không trung. Một người đã từng là tiên nhân cao cao tại thượng, bây giờ tiên thân đã mất đi, mà ngay cả tiên tâm cũng sụp đổ nhanh chóng.

Tiên thân có trước hay tiên tâm có trước?

Lúc này, Mẫn Huyền không chỉ không còn pháp lực thần thông, mà ngay cả khuôn mặt cũng khác lúc trước. Khuôn mặt ban đầu giống như một khô lâu tiều tụy, giờ đã có nhiều thịt hơn, trông không còn đáng sợ như trước nữa.

"Tự giải quyết cho tốt đi!"

Kế Duyên cảm thán một câu, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Kim Giáp ở bên cạnh, cùng với con hạc giấy nhỏ đang đứng trên đỉnh đầu của gã lúc này.

“Các ngươi đang nghĩ gì thế?"

Hạc giấy nhỏ vô thức nhìn xuống Kim Giáp, gã cũng đang nhìn lên trên, bốn mắt nhìn vào nhau, nhưng cả hai đều không lên tiếng.

Kế Duyên lắc đầu cười nói.

"Kế mỗ thực sự đang nghĩ, nếu một ngày nào đó, ngay cả ta cũng giống như Mẫn Huyền, không còn pháp lực thần thông nữa thì sao? Chà, tới lúc đó, Kế mỗ là một người nửa mù bình thường, cuộc sống thậm chí còn khó khăn hơn, hy vọng đôi tai còn có thể tiếp tục dùng được.”

"Chíp......"

Con hạc giấy nhỏ kêu lên, bay từ đỉnh đầu Kim Giáp đến vai Kế Duyên.

Kế Duyên không nói thêm gì nữa, khẽ vỗ lên con hạc giấy nhỏ. Cuối cùng hắn liếc nhìn Mẫn Huyền dường như đang đi không có mục đích trên đường phố trong thành. Sau đó hắn vẫy tay áo, đáp mây bay về phía bắc.

Hắn lấy cuộn tranh chứa ý cảnh đan lô của Mẫn Huyền ra lần nữa. Tay trái cầm bức tranh, tay phải cầm Thiên Đấu Hồ bằng bạch ngọc. Kế Duyên rót một ngụm rượu vào miệng, cười nói.

"Thuật này rất hay, vẽ cũng rất đẹp, đáng để tự thưởng ba đấu rượu, ha ha ha......"

Lần này Kế Duyên kết hợp với Du Mộng chi thuật. Khi Mẫn Huyền buông bỏ ý cảnh của bản thân, hắn trực tiếp lấy đạo hạnh đi. Mặc dù không thể nói là thần thông vang dội, nhưng đây chắc chắn là một diệu thuật thần kỳ.

Khác với tâm trạng của Kế Duyên lúc này, ở một nơi xa xôi không biết ở đâu, sư phụ của Mẫn Huyền không thể cảm nhận được sự tồn tại của lão đồ đệ, chỉ biết là Mẫn Huyền chưa chết nhưng không biết liệu lão có bị mắc kẹt đâu đó hay bị cái gì khác không.

......

Thời tiết đã dần ấm lên. Cuộc chiến đã bị cái lạnh khắc nghiệt làm chậm nhịp lại, bây giờ dự kiến sẽ nhanh chóng nóng hơn. Chiến tranh đã đến thế cục hôm nay. Toàn bộ lực lượng của Tổ Việt đều đã chiến đấu trong giai đoạn đầu. Còn Đại Trinh thì ngày càng có nhiều nhân lực và vật lực được gửi đến vùng biên thùy.

Bây giờ, Kế Duyên không cần quá quan tâm đến cuộc chiến nữa. Trên thực tế, hắn vốn không nghĩ Đại Trinh sẽ thua, nếu không phải có người "gian lận" hết lần này đến lần khác, bản thân hắn cũng không sẵn lòng xuất thủ.

Sau khi rời khỏi Đồng Châu, hơn nửa ngày sau, Kế Duyên đã trở về Tổ Việt. Mặc dù lần trước không tính là bị cắt ngang, nhưng chuyện này sẽ không làm gián đoạn ý tưởng ban đầu của Kế Duyên. Nhưng lần này hắn không đến huyện Nam Đạo nữa, mà đi về một nơi ở phía bắc.

Trong đêm này, Kế Duyên đã đặt chân đến trang viên Vệ thị lúc đầu nằm ở bên ngoài thành Lộc Bình. Kể từ khi nhà họ Vệ gặp tai họa và những gì họ làm đã bị phơi bày trước ánh sáng thì nơi này đã hoàn toàn hoang phế. Tộc nhân Vệ thị bỏ chạy và bị bắt, toàn bộ những người hầu trong nhà đã bỏ trốn.

Ngoài ra, vì một số người đồn đại rằng trang viên của Vệ thị là một nơi không rõ ràng, bị ma quỷ ám nên ban ngày không ai dám đi qua gần đó, chứ đừng nói đến ban đêm. Vì vậy khi Kế Duyên đến đây, trang viên lớn như vậy đã mọc đầy cỏ dại, và không có hỏa khí của người nào.

Chỉ là lỗ tai của Kế Duyên đặc biệt tốt, mặc dù hắn từ bên ngoài đi tới, nhưng khi hắn ở sân trước trang viên, hắn đã nghe thấy động tĩnh bên trong. Hắn không sợ ma quỷ cũng không sợ yêu quái, đương nhiên hắn sẽ đi vào mà chẳng kiêng kỵ gì. Kim Giáp và hạc giấy nhỏ trên đầu luôn đi theo phía sau không nói một lời.

Khi hắn đi về hướng nội viện, một mảnh âm thanh vô cùng sống động càng ngày càng rõ ràng. Kế Duyên vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt ở phía xa.

"Có chút thú vị đấy, ngươi thấy thế nào?"

Kế Duyên quay đầu hỏi Kim Giáp. Gã vẫn vẻ mặt vô cảm, nhưng vì đó là câu hỏi của Kế Duyên nên gã vẫn phải nói vài chữ.

"Bẩm Tôn thượng, không có ý kiến."

"Ngươi thì sao?"

"Chíp chíp ~~"

Con hạc giấy nhỏ kêu lên, vỗ cánh rồi bay đi về phía xa.

"Được rồi, hỏi vô ích."

Kế Duyên mỉm cười rồi nói tiếp.

"Đi thôi, chúng ta tham gia náo nhiệt nào, xem ra đang đúng lúc có yến hội."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.