Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung
***
Thời gian vừa đúng lúc. Khi Kế Duyên và Tung Luân đến chân núi Mộ Khâu, cuối chân trời chỉ còn sót lại chút ánh chiều tà. Ở trong mắt hai người, toàn bộ núi Mộ Khâu có âm phong từng trận, tử khí đại thịnh.
Nơi này có mấy ngọn núi, có mộ phần rộng rãi xa hoa, cũng có những mộ phần bình thường nhỏ bé. Bởi vì trong mắt người dân địa phương, vị trí này có phong thủy cực tốt. Đương nhiên những phần mộ của người quyền quý chắc chắn sẽ chiếm cứ ngọn núi tốt nhất nên cũng thấy không chen lấn chật chội chút nào.
Bởi vì ở đây chôn cất không ít những người có chức có quyền, cho nên năm xưa nơi đây còn có một vài người thủ mộ. Nhưng những người thủ mộ này thường sống không được bao lâu, dần dà không ai dám làm công việc trông coi mộ phần ở đây nữa. Khi Kế Duyên và Tung Luân đứng dưới chân núi, cả ngọn núi Mộ Khâu yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị, thậm chí còn không có tiếng thú gầm và tiếng chim hót trong núi sâu, tựa như ngay cả động vật cũng biết buổi tối phải rời xa nơi này.
"Tung đạo hữu, ngươi dự định bắt Thi Cửu như thế nào?"
Kế Duyên hỏi một câu, Tung Luân vuốt râu nhìn về phía bầu trời, sau đó trả lời.
"Thế Tàng phong Tụ thủy nơi này sớm đã bị nghiệt chướng kia lặng lẽ đổi thành kết cấu Tụ âm Sinh tà. Hôm nay là ngày trăng tròn. Nghiệt chướng kia nhất định sẽ hiện thân dưới ánh trăng để tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341884/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.