Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung
***
Lời của Kế Duyên chỉ một câu mà có hai ý nghĩa. Trọng Bình Hưu và Tung Luân cùng nhìn về phía bàn cờ trên án kỷ. Vốn dĩ đây là tàn cục, nhưng Kế Duyên hạ cờ đã lập tức phá vỡ cục diện. Trước đó, trong lòng Trọng Bình Hưu vẫn còn chút băn khoăn và hơi bàng hoàng; nhưng khi nghe Kế Duyên nói xong, y cũng thấy an ổn hơn rất nhiều.
“Ách, Kế tiên sinh, thực ra lúc nãy đến lượt quân trắng đi...”
Kế Duyên cúi đầu nhìn một chút, thấy mình vừa mới hạ xuống một quân cờ đen. Hắn không khỏi nhếch miệng, chi tiết này có thể không cần nói ra cũng được mà.
“Một mình chơi cờ chẳng thú vị gì cả. Kế mỗ và Trọng đạo hữu đánh một ván đi. Có rất nhiều chuyện chúng ta có thể vừa chơi cờ vừa nói, cũng có thể mượn bàn cờ này giải thích rõ ràng hơn một chút.”
Trọng Bình Hưu khẽ gật đầu một cái. Y phất tay áo, quân cờ đen trắng trên bàn tự đông bay trở về trong hộp cờ.
“Kế tiên sinh đã mời, Trọng mỗ lý nào lại không theo. Mời tiên sinh chọn quân cờ.”
Sau khi chọn quân cờ xong, hai người cũng tạm thời không trao đổi quá nhiều. Mỗi người dùng cách hạ cờ xuống để nói chuyện, một hồi lâu sau mới tiếp tục mở miệng nói tiếp.
Lưỡng Giới Sơn rất đặc thù, nhưng không đặc thù đến mức có thể thực sự ngăn cách với thiên địa bên ngoài, cũng không đặc thù tới mức có thể ngăn cản hết thảy ảnh hưởng. Cho nên, khi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341882/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.