Dịch: Kaedehara Kazuha
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
“Ngươi nói cũng đúng. Bọn họ chắc chắn sẽ thấy rõ ràng hơn ngươi. Vậy, cứ bốn người bọn họ thôi.”
Kế Duyên cười nói thản nhiên như vậy, nhưng lại khiến Tả Vô Cực sửng sốt một chút. Vốn dĩ, đây rõ ràng là một câu nói đùa; nhưng chẳng rõ vì sao, cậu bé cứ luôn có cảm giác lời nói được thốt ra từ miệng vị tiên sinh này sẽ trở trành sự thật một cách rất kỳ quái.
“Đại tiên sinh, ngài có quen bọn họ không? Ngài là tiền bối của bọn họ trong chốn giang hồ à?”
Rõ ràng, vị đại tiên sinh trước mắt này trông không hề già cả. Nhưng khi Tả Vô Cực nhìn kỹ, lại chẳng có cảm giác hắn trẻ trung. Thế cho nên, cậu bé bỗng nhiên nghĩ ra cụm từ “tiền bối”, nhưng lúc nói ra miệng thì cảm thấy hơi hoang đường. Dù sao đi nữa, trong bốn vị đại hiệp kia, đến cả Lục Thừa Phong đều đã có cháu nội rồi.
“Chưa bàn đến vấn đề giang hồ hay không, nhưng cụm từ tiền bối là chính xác rồi đấy. Ừm, đúng rồi, ngươi thích nhất binh khí gì? Nếu đã là hậu nhân của Tả Ly, có phải ngươi thích dùng kiếm hơn không?”
Tả Vô Cực nhếch miệng cười, nâng tay trái lên, giơ cây gậy tre trong tay ra. Kế tiếp, cậu bé lại đập mạnh xuống đất, gây ra một tiếng “đùng”.
“Cháu cũng không biết nữa. Cơ mà, Thái gia gia khi còn sống từng nói với cháu rằng, cao thủ chân chính sẽ không câu nệ binh khí; từng nhành cây ngọn cỏ đều là vũ khí sắc bén.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341878/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.