Nghe thấy Hoàng đế cứ lặp đi lặp lại những lời này, Đỗ Trường Sinh vừa lo lắng vừa thở phào nhẹ nhõm. Lão cũng chẳng lo là mình nói sai, bất luận thế nào thì phát biểu của lão đều là có lợi cho Doãn tướng quốc. Về tình về lý, nói chuyện giúp vị hiền thần thiên cổ này cũng không xem là sai được, đúng không?
Đỗ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Ngôn Thường bên cạnh Hồng Vũ Đế. Gã khẽ lắc đầu, ý bảo không thể nói nữa. Lão thấy vậy dĩ nhiên cũng không dám nói gì.
Thấy trạng thái này của Hoàng đế, Ngôn Thường cũng sợ Hoàng đế sẽ tiếp tục hỏi nên chắp tay nhỏ giọng nói.
"Bệ hạ, Đỗ Thiên Sư là người trong tu hành, hiểu biết về chuyện triều chính sẽ có sự khác biệt. Bệ hạ không cần để ý đâu ạ!"
Hồng Vũ Đế có chút hoảng hốt. Sau khi nghe được thanh âm của Ngôn Thường, lão mới chậm rãi hoàn hồn, nhìn thoáng qua Đỗ Trường Sinh phía dưới, lại nhìn về phía Ngôn Thường ở một bên. Vị ở Ti Thiên Giám này cũng là một người có năng lực, cho tới bây giờ công việc trong bổn sự của mình đều làm rất tốt. Phụ hoàng có mấy lần gặp được tiên duyên chân chính, dường như đều có liên quan đến Ti Thiên Giám.
"Đỗ Thiên Sư, ngươi lui xuống đi, chuyện hôm nay đừng nói với người ngoài."
Đỗ Trường Sinh như được đại xá, đáp "Vâng" rồi vội vàng lui ra ngoài. Đợi Đỗ Trường Sinh rời đi, trong Tử Vi điện chỉ còn Hoàng đế Dương Hạo và Ngôn Thường, cùng với một lão thái giám. Dương Hạo nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341833/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.