Kế Duyên rời đi rất tiêu sái, nhưng cũng không phải thật sự biến mất như vậy. Khi đi tới đầu đường, hắn rẽ về phía Doãn phủ. Tuy hắn cũng không cố ý tăng tốc độ bước đi, nhưng bước chân nhẹ nhàng lúc này xuyên qua ngõ hẻm trong kinh thành yên tĩnh cũng xem như không chậm.
"Cốc cốc cốc, cốc" "Cạch..."
Có tiếng gõ mõ cầm canh và tiếng chiêng từ phía xa truyền đến, sau đó là từng tiếng thét to.
"Trời đông giá rét ~~~ "
Trong đêm tối, một người cầm mõ, một người cầm chiêng đang đi tuần đêm. Dọc đường, hai người vừa đi vừa xoa xoa hai bàn tay.
"Cốc cốc cốc, cốc"
Một người gõ chiêng xong, người còn lại cũng gõ mõ, sau đó há miệng thét to.
"Cạch..."
"Trời đông giá rét ~~~ "
Hai người đi qua đầu phố, từ xa có thể nhìn thấy ngọn đèn treo trên cửa chính của Doãn phủ. Một gã xoa tay thổi một hơi, nhỏ giọng nói với người kia.
"Ài, ngươi nói có phải Doãn công sắp không xong rồi không?"
Nếu là lúc ban ngày hoặc lúc có nhiều người, bọn họ chắc chắn không dám nói mấy lời này. Nhưng bây giờ trên đường phố không một bóng người, hai người mới dám nhỏ giọng vụng trộm bàn tán một chút, dời sự chú ý của bản thân ra khỏi từng cơn rét lạnh tê tái.
"Khó nói lắm. Nhiều đại phu đều nói không ổn. Chưa kể ngự y trong cung, danh y từ khắp nơi cũng hết người này đến người khác đều tới đây để kéo dài mạng sống cho Doãn công đấy!"
Gã đồng bạn nghe vậy thì lắc đầu thở dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341828/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.