Gã đội trưởng nhíu mày suy nghĩ một hồi, trong lòng ít nhiều cũng có chút phiền muộn. Bản lĩnh kể chuyện của Vương Lập quả thật rất giỏi. Trong hơn một năm giam giữ y, trong đại lao phủ Trường Dương đã vui vẻ hơn trước rất nhiều. Đương nhiên, giá trị của Vương Lập không chỉ dừng lại ở đó. Đối với gã đội trưởng mà nói, tiêu khiển một chút tất nhiên là tốt, nhưng vàng bạc thật mới là chỗ tốt thực sự, ví dụ như Trương tiểu thư ra tay rộng rãi dường như cũng có lai lịch không nhỏ.
"Ài thật đáng tiếc, người kể chuyện vừa đi thì nơi có thể dùng bạc cũng mất. Cũng may là nếu ra tay thì mình vẫn còn có thể kiếm thêm được một chút."
Có mệnh lệnh từ trên xuống thì tất nhiên sẽ có không ít chỗ tốt. Dù sao Doãn thượng thư ở kinh thành cũng từng nói qua về Vương Lập, nên nếu muốn làm cho Vương Lập phải chịu nguy hiểm nhất định nào đó thì sự nguy hiểm đó cũng không được quá lớn. Chỉ cần làm theo suy nghĩ trong lòng gã thì cùng lắm các ngục tốt cũng chỉ bị răn dạy vài trận mà thôi.
Lúc này có tên ngục tốt tới thay ca, để cho mấy vị đồng liêu có thể đi ăn cơm và nghỉ ngơi. Có người trực tiếp đi tới bên cạnh gã đội trưởng, hỏi một câu.
"Đầu lĩnh, lát nữa người có qua chỗ Vương tiên sinh nghe 'Dịch giang ký' không?"
Gã đội trưởng uống một hớp rượu, nói.
"Đi, tất nhiên là đi chứ. Chỉ là các ngươi tới chậm mất rồi. Ta đã nghe được nửa câu chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341819/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.