Kế Duyên không vội hỏi Tôn gia, mà trực tiếp cầm lấy tự thiếp từ tay Tôn Nhã Nhã rồi xem kỹ ngay trước mặt.
Càng nhìn, Kế Duyên càng cảm thấy những chữ này không đơn giản, ẩn chứa một dạng khí chất mịt mờ đằng sau nét linh động và mềm mại. Trường hợp này cũng tương tự như cách nói “nhìn chữ như thấy người”. Bảng tự thiếp này như đang ẩn dụ cho bản thân của Tôn Nhã Nhã, tuy nội tâm khát vọng sự yên tĩnh nhưng bao hàm mong muốn được một lần gây nên một sự chấn động khắp bốn phương. Loại linh tính này không chỉ đại diện cho mong muốn lột xác, mà còn có khả năng lột xác thành công.
“Kế tiên sinh, người cảm thấy chữ của ta thế nào?”
Tôn Nhã Nhã tự hào hỏi, và quả nhiên là nàng đã được Kế Duyên tán thành
“Đây đã có thể gọi là kiệt tác! Hẳn là có nhiều người gặp ngươi để thỉnh chữ, đúng không?”
Câu nói nghe như khích lệ thế này quả thật chính là một hành vi cực kỳ kiệm lời của Kế Duyên rồi. Nhìn vào con chữ này, quả thật Tôn Nhã Nhã đã có thể học được vài phần tinh túy từ hắn. Nói cách khác, thế gian khó tìm. Ngay cả Doãn Triệu Tiên cũng không sánh bằng, có thể nói là đã vượt xa mong đợi ban đầu của Kế Duyên.
Nghe Kế Duyên nói vậy, Tôn Nhã Nhã mỉm cười.
“Cũng có ạ, nhưng không phải quá nhiều. Từ khi viết quyển tự thiếp này đến sau đó, ta cũng ít khi viết chữ ở bên ngoài. Nhưng khi lén lút tập viết, ta luôn cảm thấy khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341811/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.