Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung Chi Chủ
***
Ông lão mà hắn gặp khi vào thành cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi. Sau đó, Kế Duyên cũng không hề gặp một người quen nào trong lúc đi từ phố đến các ngõ hẻm nữa. Đây mới là chuyện bình thường, vì dù sao thì Kế Duyên cũng không thích đi dạo nhiều nơi; phần lớn người dân có quen biết với hắn đều tập trung ở phường Thiên Ngưu.
Ngoài ra, có một chuyện ngoài ý muốn chính là khi đi bộ đến con đường nhỏ bên ngoài phường Thiên Ngưu, hắn lại không thấy quán mỳ Tôn Ký bày bán, mặc dù thường thì quán mỳ này rất ít khi nghỉ bán ngay cả trong mấy ngày lễ Tết. Mà ở vị trí đó, chỉ còn một vạc nước lớn mà quán mì ấy hay dùng để cọ rửa gia cụ đang nằm lẻ loi trơ trọi mà thôi.
Kế Duyên đi đến cạnh vạc nước, dừng lại một lúc. Hắn thấy tấm gỗ đậy trên mặt vạc vẫn còn nguyên vẹn, vạc đầy nước và nước vẫn trong veo. Sau khi bấm đốt ngón tay trong thoáng chốc, Kế Duyên chỉ lắc đầu cười mà không nói gì, tiếp đó bèn nhấc chân đi về phía cửa ngõ đối diện dẫn vào phường Thiên Ngưu.
Hiện tại đang là buổi sáng; ai cần ra ngoài cũng đã ra ngoài rồi, còn chưa đến thời điểm về nhà. Vốn dĩ, cũng không có nhiều người đi tới đi lui tại phường Thiên Ngưu an tĩnh này. Khi đi ngang qua Song Tỉnh Phổ, hắn vẫn có thể nhìn thấy những người phụ nữ vừa giặt quần áo, vừa trò chuyện sôi nổi, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341808/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.