“Nhanh lên, chuẩn bị bát gỗ đi.”
Cũng là A Trạch phụ trách cầm muôi, những đồng bạn khác lần lượt lấy bát gỗ ra. A Trạch chịu trách nhiệm múc canh nấm cho cả đám. Hơn nữa, có rất nhiều nấm, bát của ai cũng đầy ắp.
Bữa cơm này là bữa ăn thoải mái nhất của cả bọn từ khi vào núi đến nay. Thật ra, đã lâu không được ăn no, dù liên tục đi tìm rau dại, quả dại... thì cũng phải may mắn lắm mới có thể cầm cự đến tận lúc này.
Một nồi lớn cơm trấu hầm cách thủy cùng cây nấm, cuối cùng được năm người ăn hết, không còn một chút vụn đồ ăn nào.
Sau khi ăn xong, năm người ngồi bên đống lửa, tựa vào vách núi sừng sững mà nhìn bầu trời xanh. Dù biết thời tiết hiện tại rất thích hợp cho việc lên đường gấp rút, nhưng sau khi ăn xong thì chẳng ai muốn đứng dậy cả, chỉ thích ngồi đây mà hưởng thụ cảm giác thoải mái này.
“A Trạch ca, ngươi nói trên trời có thực sự có thần tiên sao?” “
“Gia gia của ta nói là có; ông ấy chưa bao giờ nói dối ta!”
“Nhưng... Trang gia gia cũng luôn nói rằng, thiện ác hữu báo. Vậy tại sao khi thôn làng của chúng ta gặp nạn, những kẻ bại hoại đó lại chẳng bị làm sao cả? Nếu có tiên nhân, có thần linh, tại sao những vị ấy không trừng phạt bọn chúng?”
A Trạch nhìn lên bầu trời, cũng không tức giận, chỉ im lặng một lúc trước khi trả lời.
“Gia gia ta từng nói qua, nếu quả báo không đến khi còn sống, vậy sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341789/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.