“Bệ hạ, hình như chúng ta bị tiên nhân ở bên trong mời ra ngoài phải không ạ?”
Thị vệ đến gần lão hoàng đế, cẩn thận nói một câu.
“Trẫm nhìn ra được.”
Lão hoàng đế nhìn quanh, phát hiện ra dường như mấy tiên sư của Thiên Sư Xử cũng không ra ngoài. Ngoại trừ Quốc sư, vốn dĩ bên trong còn có ba người phụng bồi Kế Duyên và lão ăn mày, lúc này bọn họ vẫn đang ở đại điện. Lão lại chuyển mắt, lại phát hiện ra Kiều Dũng cũng đang thấp thỏm ở bên cạnh.
Lão hoàng đế tỏ vẻ hòa ái.
“Kiều ái khanh, kể cho trẫm nghe chuyện ngươi gặp hai vị tiên trưởng như thế nào đi. Bọn họ có nói qua chuyện đặc biệt nào không? Người đâu, chuẩn bị một bàn trà bánh. Ta và Kiều ái khanh sẽ trò chuyện hơi bị lâu ở đây đấy.”
Kiều Dũng thụ sủng nhược kinh, lập tức đáp “Tuân chỉ”. Sau khi đám người hầu dọn xong bàn trà, gã và Hoàng đế cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu kể lại tình huống gặp gỡ Kế Duyên và lão ăn mày lúc trước.
Vừa mới kể đến đoạn thu quán bán đồ ăn, lão hoàng đế kinh ngạc cắt lời gã.
“Cái gì? Kiều ái khanh vậy mà đi bán đồ ăn kiếm sống sao, chẳng lẽ trong triều có gian thần hãm hại ngươi? Rõ ràng trẫm chỉ là thương cảm ái khanh nhiều năm khổ cực ở ngoài biển khơi nên cho ngươi ở nhà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian thôi mà. Trẫm vẫn chờ ngày ái khanh trở lại góp sức vì xã tắc, sao lại sống khổ sở như thế?”
Mặc kệ lão hoàng đế biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341760/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.