Nhìn tinh quái vừa xuất hiện trước mặt, vẻ mặt lão ăn mày rõ ràng có chút co quắp. Trong khoảnh khắc, nội tâm lão cảm thấy phương pháp Câu thần của Kế Duyên không phải câu Sơn thần tới đây, mà chính là mặt mũi của mình.
Kế Duyên cũng không hề cười cợt khi thấy biểu cảm của lão ăn mày. Chẳng qua, trong nháy mắt, biểu lộ của lão có chút vi diệu, sau đó lập tức khôi phục lại như bình thường. Quả thực da mặt của lão ăn mày cũng dày như ngọn núi lớn được tạo ra từ Trấn sơn pháp của lão vậy.
Chỉ nhìn qua một thoáng rồi thôi, lực chú ý của Kế Duyên chuyển dời lên người của Sơn thần, kẻ đang lo lắng thấp thỏm trong lúc đứng yên tại đó. Ngoại trừ nhìn Kế Duyên và lão ăn mày, gã còn cực kỳ khoa trương nhìn ngọn núi lớn không thể bỏ qua phía trước.
Với tư cách là tồn tại muốn trở thành Chính thần của Pha Tử Sơn, bước đầu tiên chính là thăm dò thế núi, để ý địa mạch. Gã hết sức quen thuộc với từng nhành cây ngọn cỏ ở toàn bộ Pha Tử Sơn này, chứ đừng nói gì là từng ngọn núi hay đỉnh núi.
Lúc này đột nhiên lại xuất hiện một ngọn núi khổng lồ to lớn đến như vậy, gã vừa nhìn là đã biết, đây chính là kết quả được hình thành nên từ cuộc đấu pháp ban nãy.
‘Ai ôi!!! Mẹ ơi.... Ách, ông trời ơi...’
Sơn thần vốn muốn học theo mấy người dân miền núi cảm thán ‘mẹ ơi’ này nọ, nhưng gã chợt nhớ ra mình không có mẹ, thế là chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341753/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.