Người ta đã không mời Ngọc Hoài Sơn, Cư Nguyên Tử và những người khác cũng không định mặt dày đi cùng, thế nên cứ như vậy mà nhìn ánh độn quang đi xa dần.
Trên mây trắng, Kế Duyên đang đứng cùng lão khất cái mặt mày đỏ ửng. Mà cũng đúng dịp, có lẽ lão ăn mày này còn quen thuộc với Cửu Phong Sơn hơn là nhóm người Ngọc Hoài Sơn đấy. Kế Duyên cũng muốn hỏi lão vài vấn đề.
“Lỗ lão tiên sinh rất quen thuộc với Cửu Phong Sơn phải không?”
Lão ăn mày nhìn đồi núi rộng lớn xung quanh, cười đáp:
“Cũng không tính là quen thuộc, cùng lắm là biết đến thôi. Đương nhiên, chắc chắn là biết nhiều hơn nhóm người Ngọc Hoài Sơn kia.”
“Ồ.”
Kế Duyên gật đầu, liếc về phía dãy núi phía xa.
“Vậy, Cửu Phong động thiên này lớn đến mức nào? Có người phàm sinh sống trong đây hay không?”
“Không rõ nơi đây lớn đến mức nào. Về phần người phàm, không chỉ có người phàm sống trong Cửu Phong động thiên này, mà còn thành lập nên quốc gia phàm trần, mà lại không chỉ một quốc gia đâu. Tất nhiên, do là động thiên của tiên phủ, nên nơi đây cũng không có yêu vật gì cả, nhiều nhất là Cửu Phong Sơn cho phép một vài tinh quái hoặc thần linh trong đất cư ngụ mà thôi.”
Kế Duyên lại “Ồ” một tiếng thật dài.
“Nói cách khác, trong Cửu Phong động thiên này khá là hài hòa nhỉ?”
Tuy từ 'hài hòa' có chút kỳ lạ, nhưng vẫn có thể nhận ra được ngụ ý từ nghĩa đen. Nghe Kế Duyên nói thế, lão ăn mày bèn chế giễu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341745/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.