Cảm nhận thứ nhỏ bé trong tay dường như thoáng trở nên nặng nề hơn, Lục Mân cầm hạt nhỏ cứng rắn này áp sát lên tai, cẩn thận lắng nghe từng chút một. Quả nhiên, hạt này không thể đơn thuần dùng một từ “linh khí” để có thể miêu tả được.
‘Chẳng lẽ đây thật sự là hạt của một quả có linh căn?’
Tuy không thấy Kế Duyên đâu nữa nhưng Lục Mân vẫn nhìn về hướng mà hắn đã rời đi.
‘Lúc trước, Kế tiên sinh dùng chính hạt này để câu cá sao?’
Cũng khó trách cá Quý Thủy Kim Lân khó bị bắt như vậy mà lại cắn câu nhanh chóng như thế. Nếu đây là hạt của một quả có linh căn thì quả thật có thể hấp dẫn bọn chúng.
Tình huống này cũng đủ để nói rõ bên trong hạt vẫn còn tồn tại linh tính.
“Nói ta dùng cái này để câu cá ư? Đừng có nói giỡn chứ!”
Tuy Lục Mân vẫn rất muốn đi tìm Kế Duyên để hỏi tình hình cụ thể, nhưng gã cũng biết bản thân mình đã lưu lại ấn tượng không mấy tốt đẹp với đối phương, nên không dám quấy rầy nữa.
Lục Mân thu hồi hạt kia, trực tiếp cưỡi gió bay về phía hòn đảo hình trăng khuyết.
Cái gọi là hạt của quả linh căn và hạt giống linh căn là hai khái niệm khác nhau. Linh căn thường độc nhất vô nhị, nếu muốn đâm chồi nảy lộc thì cũng không phải thứ mà một hạt giống có thể làm được.
Dù vậy, Lục Mân vẫn nghĩ hạt trong tay mình cực kỳ trân quý, ít nhất có thể giúp gã biết rõ trái cây kia vốn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341742/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.