Mặt kính giữa hai hòn đảo lớn nhỏ hình trăng khuyết kia thực ra cũng không nhỏ. Khi phi chu vượt giới của Huyền Tâm phủ đáp xuống đó, nó chỉ như một hạt vừng nhỏ trong chén nước.
Thuyền không tiếp tục di chuyển nữa, mà ngừng lại ngay vị trí trung tâm của “mặt kính”. Ngoại trừ mấy ngày lưu lại bên ngoài Hoang Hải, đây là lần đầu tiên sau khi phi chu xuất phát từ bến Đỉnh Phong dừng lại theo đúng kế hoạch.
Bản thân phi chu rất vững vàng, mà mặt biển phía trước cũng chẳng hề có gợn sóng nào. Trong phạm vi ba trượng trên mặt biển, những cơn gió tự động dừng lại. Điều này khiến Kế Duyên nhớ đến lần hắn tu luyện gặp những thuyền đánh cá trên biển cần chỗ chắn mưa chắn gió, thế là hắn đã tạo nên một đảo Định Phong.
Chỉ là đảo Định Phong hồi đó vẫn kém xa Hải Kính không có sóng gợn trước mắt. Đương nhiên, nói không phải khoe khang chứ hắn cảm thấy đảo Định Phong hòa hợp với thiên nhiên hơn.
Sau khi phi chu dừng lại, một vị Tri sự của Huyền Tâm phủ bay ra khỏi boong thuyền, đi về phía hòn đảo lớn hơn. Thoạt nhìn, có vẻ gã đang đi thông báo cho người trên Kính Huyền Hải Các, hơn nữa, rất nhanh đã quay trở lại. Xem ra, có vẻ gã còn chẳng được uống một chén trà nào cả. Ngoại trừ lần đó ra thì không còn tình tiết nào thú vị cả.
Ở vị trí lan can của một quán rượu ba tầng trên boong thuyền, Kế Duyên và đám người Ngọc Hoài Sơn đang ngồi trên ba bàn lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341739/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.