Kéo và giấy vụn trên bàn đều đã rơi xuống đất. Nhìn Hồ Vân đang ngủ say trên bàn đá, dường như Kế Duyên nhìn thấy tiểu hồ ly bị thương năm xưa.
Cũng giống như hồi đó, Hồ Vân lúc này đang ngủ rất ngon và thoải mái, bởi vì nó biết rõ rằng mình sẽ không bị tổn thương gì khi ở Cư An Tiểu Các.
“Cứ ngủ một giấc thật đã đi.”
Kế Duyên không thu dọn đống giấy vụn màu vàng trên mặt đất trong sân. Hắn định đợi Hồ Vân tỉnh lại để cho nó nhìn thử, nhân tiện cũng để cho nó tự thu dọn. Đây không phải vì Kế Duyên sợ phiền toái, mà bởi vì hắn biết rằng điều này cũng sẽ mang lại cho Hồ Vân một cảm giác thành tựu mạnh mẽ.
Loại cảm giác này thực sự giống như một học sinh ở kiếp trước, chăm chỉ làm xong một vài bài thi hoặc bài toán khó, rồi sau đó nhìn lại tờ giấy nháp đã viết kín mít lúc giải đề.
Nếu thực sự muốn nói về những khó khăn gian khổ khi học Pháp, ba ngày của Hồ Vân vẫn chưa tính vào đâu. Khỏi cần phải nói, vì để tìm hiểu một tia chân ý mà ngay cả bản thân Kế Duyên cũng có thể ngồi trên đỉnh của hòn đảo trong vài năm.
Tuy nhiên, trong ba ngày này, tinh thần cầu đạo của Hồ Vân mới là điều thực sự quý giá. Đây là cảm xúc khi Kế Duyên quan sát cẩn thận nhờ pháp nhãn. Vì Hồ Vân không hề giả bộ, liên tục duy trì trạng thái chăm chỉ trong ba ngày này, Kế Duyên tin rằng tương lai nó có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341721/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.