Bên ngoài gian phòng của Kế Duyên, Hồ Vân đứng dậy, rũ lông gãi tai. Sau khi cân nhắc một hồi, nó không dám đẩy cửa đi vào nữa, đành phải quay về phòng mình.
Ở Doãn phủ, Doãn gia không chỉ xem Kế Duyên là khách quý, mà ngay cả Hồ Vân cũng được đối đãi như một vị khách chân chính. Vì thế, dĩ nhiên nó cũng có hẳn một gian phòng cho mình, đối diện căn phòng của Kế Duyên ở bên kia sân nhỏ.
Chỉ là vừa mới đi đến cửa phòng, Hồ Vân đã dừng bước. Nó ngẩng đầu nhìn trăng sao trên bầu trời, rồi lại nhìn về một nơi khác, do dự một chút, sau đó tung người nhảy đi.
Hồ Vân không muốn tu luyện, cũng chưa muốn đi ngủ, mà nó lại một lần nữa quay lại thư phòng của Doãn Thanh. Là bạn tốt của Doãn Thanh, thật ra nó cũng rất hiểu con người y. Có lẽ đối với vị công chúa kia, Doãn Thanh cũng là lần đầu gặp mặt đã thích con nhà người ta, nếu không y cũng sẽ không dụng tâm đến như vậy.
Nó đi một đường đến bên ngoài thư phòng Doãn Thanh, quả nhiên bên trong đèn đuốc sáng trưng. Lần này, Hồ Vân không cần trốn tránh nữa, có thể thoải mái gõ cửa rồi.
“Cốc cốc cốc...”
“Doãn Thanh, là ta đây, ta vào được chứ?”
“Vào đi.”
Nghe Doãn Thanh nói, Hồ Vân trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó vội vàng đóng cửa lại, tránh cho khí lạnh ùa vào thư phòng.
Nó ngẩng đầu nhìn Doãn Thanh, phát hiện ra dưới ánh sáng rực rỡ của hai ngọn đèn chụp, y đang cầm bút vẽ vời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341695/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.