Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa Thân hình Lục Sơn Quân tựa như đang bay lơ lửng nhưng tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa đêm đen trước ánh mắt của Lạc Lăng và Lạc Phong. Giờ đây, Lục Thừa Phong như được ân xá, trên trán ướt đẫm mồ hôi, đứng tại chỗ thở dốc. "Ù.. Ù..." Một trận âm phong thổi qua, tất cả mọi người ở nơi này đều vô thức rùng mình một cái. Tuy không ai nhìn thấy âm sai đi qua nhưng vẫn cảm nhận được một hồi âm khí xông tới. Lạc Lăng thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía xa. Gã và Lạc Phong nhìn nhau, sau đó cả hai cùng nhìn lại Lục Thừa Phong. "Lục hiền chất, vừa rồi..." Lục Thừa Phong đã ổn định hơi thở, có chút vui vẻ chắp tay với Lạc Lăng và Lạc Phong. "Việc này kể ra rất dài dòng. Nếu hai vị trang chủ muốn nghe, Lục mỗ sẽ nói lại với hai người, nhưng không được tiết lộ ra bên ngoài." Nói cho cùng thì Lạc Ngưng Sương cũng là người trong cuộc, vì thế Lục Thừa Phong cảm thấy dù y có kể cho hai vị trang chủ này cũng không sao. Lạc Phong khẽ gật đầu với đại ca của mình, rồi quay người ra lệnh với đám hạ nhân ở biệt viện. "Chuyện tối nay không ai được truyền ra ngoài, biết chưa?" Những tên hạ nhân vẫn còn đang đắm chìm trong trận giao chiến của mấy đại cao thủ, khi nghe Lạc Phong nói xong, bọn họ giống như phản xạ có điều kiện, lập tức đáp "Vâng". Nửa khắc sau, trong Lạc Hà biệt viện, Lạc Lăng, Lạc Phong và Lục Thừa Phong lần lượt ngồi xuống, hơn nữa còn để cho tất cả hạ nhân lui ra ngoài. "Tam đệ, tay của ngươi sao rồi?" Lạc Phong nhúc nhích tay phải, cau mày nói. "Tuy nhìn như bị thương rất nặng, nhưng xương nứt mà không vỡ, da thịt vẫn hoàn hảo, cũng không mất cảm giác. Chân khí Tiên thiên trong cơ thể giúp khôi phục khí lực cực nhanh. Chỉ cần bôi thuốc mỡ thì không tới hai tháng sẽ khỏi hẳn." Lạc Lăng khẽ gật đầu, rót một tách trà đưa cho Lạc Phong và Lục Thừa Phong mỗi người một ly. "Lục hiền chất, ta và lệnh tôn cũng là bạn cũ. Ngươi nói một chút về chuyện hôm nay đi." "Đa tạ Lạc trang chủ." Lục Thừa Phong cám ơn xong, nhớ lại một hồi rồi chậm rãi nói. "Chắc hẳn lúc trước hai vị trang chủ cũng để ý thấy người kia ngoài võ công cực cao thì chính là thân thể thật sự quá mạnh mẽ, lại còn có một màn nuốt Lan Ninh Khắc kia, không khó để đoán ra y không phải là người.” Lục Thừa Phong cũng không vòng vo, thở dài nói. "Nếu không có gì bất ngờ thì người đó thực ra là một yêu quái, món nợ mà gã nói tới xác thực..." "Yêu quái???" Mặc dù Lạc Lăng và Lạc Phong có một vài suy đoán, nhưng lúc nghe được những lời này cũng không tránh khỏi giật mình. "Đúng vậy. Gã chính là mãnh cọp thành tinh hóa thành hình người ở Ngưu Khuê Sơn..." Lục Thừa Phong vừa hồi tưởng vừa kể lại đại khái tình hình năm đó một lần. Lạc Lăng và Lạc Phong nghe xong cũng kinh hãi không tưởng tượng nổi, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không tin không được. "Nói vậy, Ngưng Sương cũng sẽ gặp nguy hiểm?" "Rất có thể." Lạc Phong lắc lắc cánh tay phải, cau mày nói. "Nếu yêu vật này muốn gây bất lợi cho Ngưng Sương thì chúng ta phải ngăn cản nó!" Lục Thừa Phong chỉ có thể cố gắng an ủi bọn họ. "Xem ra Cọp yêu kia làm việc rất có nguyên tắc. Tuy ngày trước có ước hẹn nhưng gã tuyệt đối không phải là kẻ thích giết chóc. Nếu không cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Lạc sư muội sớm đã lập gia đình, ở nhà giúp chồng dạy con, không làm bất kỳ chuyện xấu nào. Ta tin rằng Cọp yêu kia sẽ không làm hại nàng." "Ài, chỉ hy vọng như vậy." Chuyện đã tới mức này, Lạc Lăng cũng chỉ có thể nói vậy. Ngược lại Lạc Phong nghĩ tới một điểm quan trọng khác. "Nói cách khác, người mà ta từng gặp ở khách điếm một lần chính là vị tiên sinh mù kia, Kế tiên sinh đúng không?" Nói đến Kế Duyên, trong lòng Lục Thừa Phong rất tôn kính. "Đúng vậy. Đó là Kế tiên sinh. Lục mỗ nguyện ý tin tưởng Cọp yêu kia sẽ không hại người, bởi vì có tiên sinh ở đây. Ước hẹn năm đó với chín người chúng ta cũng là ước hẹn của chính mãnh cọp tinh kia, nó cũng cần tu thành chính đạo." "Có thể tìm được Kế tiên sinh không?" Nghe Lạc Phong nói xong, Lục Thừa Phong lắc đầu. "Ta không thể nói chỗ ở của Kế tiên sinh được. Hơn nữa, tiên sinh du ngoạn khắp thiên hạ, quanh năm đều không ở nhà, trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy đâu." Lạc Lăng vẫn có chút lo lắng. "Dù vậy vẫn không biết Ngưng Sương có sao không. Tam đệ, ngươi tiếp tục tọa trấn biệt viện. Ta lập tức trở về Lạc Hà Sơn Trang một chuyến để xem tình hình của Ngưng Sương. Nếu không ổn, ta sẽ đưa nó lên kinh đô tạm lánh nạn trước." "Được, đại ca cũng phải cẩn thận!" Tình cảm giữa ba vị trang chủ của Lạc Hà Sơn Trang vô cùng tốt. Lạc Lăng và Lạc Phong đều có hai đứa con trai, riêng lão nhị chỉ có một đứa con gái là Ngưng Sương. Tất cả mọi người đều chăm sóc Lạc Ngưng Sương như con mình, nếu nói là trân quý như ngọc trên tay cũng không đủ. Sau khi trao đổi vài câu, Lạc Lăng lập tức trở về Đức Thắng phủ. Ở bên kia, Lục Sơn Quân bỏ ra chút thời gian và thủ đoạn đã né tránh được sự truy đuổi của hai gã Dạ Du Thần. Sau khi dạo chơi ngoài thành mấy vòng, lúc này y lại trở về phủ thành. Về lời nói của Lục Thừa Phong, thực ra y cũng đồng ý. Cái gọi là hành hiệp trượng nghĩa cũng phải lượng sức mà làm. Thực ra, sau khi gặp Lạc Ngưng Sương, y mới hiểu rõ điểm này. Chỉ cần chín người kia không làm ra những chuyện thương thiên hại lý là được, chẳng cần quan tâm bọn họ sinh sống như thế nào. Nhiều lắm thì y sẽ hù dọa một phen, sau đó lại tiếp tục quan sát trong suốt quãng đời còn lại của họ. Sau khi trở về phủ thành, Lục Sơn Quân trực tiếp ẩn mình, thu liễm khí tức. Y đi xuyên qua đường phố tới một ngõ nhỏ, rồi đi vào một khách điếm có vẻ hẻo lánh. Tiếp đó, y cực kỳ nhẹ nhàng đến bên ngoài một gian phòng. Bên trong chính là Phiền Thông. Tuy chiều tối nay gã đã ra tay với Giang Mãnh và Lan Ninh Khắc nhưng quan sai ở Đỗ Minh phủ không quan tâm tới việc này. Chỉ khi nào tửu lâu báo quan thì bọn họ mới đến. Do Phiền Thông đã bồi thường tổn thất và hòa giải với bên tửu lâu nên chẳng có ai báo án cả. Chỉ cần dân chúng không có ý kiến thì tự nhiên sẽ làm theo quy tắc giang hồ, quan phủ sẽ không làm những việc dư thừa. Vì vậy, giờ phút này, Phiền Thông đã quay về khách điếm nghỉ ngơi. Trải qua chuyện ngày hôm nay, Phiền Thông không thể nào ngủ được. Gã vẫn không hiểu Phiền gia từ lúc nào quen biết được một đại cao thủ như vậy, nghĩ mãi cũng không rõ vì sao lúc Phiền gia gặp nạn thì người ấy lại không xuất hiện. Nhưng nói gì thì nói, đây cũng là một chuyện tốt. Chỉ cần cao thủ kia giải quyết được hai kẻ thù lớn nhất của Phiền gia là Giang Mãnh và Lan Ninh Khắc thì dù phải trả giá bao nhiêu, Phiền gia cũng sẽ làm. Dù sao, hôm nay gã cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi. "Cũng không biết Lan Ninh Khắc kia chết chưa." Phiền Thông ngồi trong phòng khách, uống một chén trà, rồi lẩm bẩm. "Đã chết." Thanh âm đạm mạc ngoài cửa truyền đến khiến gã cả kinh. Sau đó, gã vội vàng đi ra mở cửa, quả nhiên thấy Lục Sơn Quân ở bên ngoài. "Ân công đã giết Lan Ninh Khắc rồi sao?" "Đúng vậy, hơn nữa xương cốt không còn." Lời này rất hời hợt nhưng lại khiến người khác tin tưởng, làm cho Phiền Thông cực kỳ mừng rỡ. "Thật tốt quá, ha ha ha ha, thật tốt quá! Ý trời đã định, báo ứng đã đến. Từng người từng người đều ác giả ác báo. Đúng rồi, ta còn chưa biết cao tính đại danh của ân công, ngài có quan hệ gì với Phiền gia ta?" Phiền Thông kích động vỗ tay, rồi lại chắp hai tay thi lễ với Lục Sơn Quân. Sau khi Lục Sơn Quân vào phòng, y tự rót một chén trà, quay đầu nhìn Phiền Thông. "Ta tên là Lục Sơn Quân, cũng không đặc biệt thân quen gì với Phiền gia các ngươi. Sau này Phiền gia các ngươi còn báo thù rửa hận gì thì ta sẽ không xen vào nữa." Nụ cười trên mặt Phiền Thông cứng đờ. Gã lại cười lớn, rót thêm một chén trà cho Lục Sơn Quân. "Ân công giết Lan Ninh Khắc và Giang Mãnh là đã giúp Phiền gia ta báo thù rồi, tất nhiên sẽ không đòi hỏi xa vời hơn nữa đâu." "Ha ha, cũng coi như ngươi thức thời." Lục Sơn Quân khẽ cười, nghĩ lại duyên pháp lần này và lời sư tôn nói lúc trước thì cực kỳ hài lòng. Y ngồi xuống tiếp tục nói. "Nếu vậy ta cũng không nên quá hẹp hòi. Như vậy đi, sau này ngươi đi tìm Lục Thừa Phong, mời gã chiếu cố cho Phiền gia các ngươi, cứ nói là ý tứ của Lục Sơn Quân là được." "Lục Thừa Phong?" Phiền Thông hơi nghi hoặc. Bọn họ đều họ Lục, không biết có quan hệ gì với tiền bối Lục Sơn Quân này? Tất nhiên là Lục Sơn Quân không biết Phiền Thông đang nghĩ gì, nói thẳng. "Lục Thừa Phong là người Vân Các Lục thị. Ở trong phủ thành cũng có Vân Ngọc Các là sản nghiệp của Vân Các, ngươi có thể đến đó tìm người. Sau này có khó khăn gì, chỉ cần hợp lý thì cứ tìm gã. Có lẽ sau đại hộ võ lâm gì gì đó của các ngươi, thanh danh của gã sẽ vang xa đấy." Lưu lại những lời này, Lục Sơn Quân lại uống hết chén trà, rồi ra khỏi căn phòng. Phiền Thông lập tức đưa tiễn nhưng lúc ra đến hành lang đã không thấy người đâu. "Khinh công đáng sợ thật, quả là không tưởng tượng nổi!" Sau khi cảm thán một câu, Phiền Thông vui mừng không kìm được lại quay trở về phòng. Nếu nhờ cậy vào Vân Các Lục thị, nói không chừng Phiền gia có thể trở mình rồi. Quan trọng hơn là Lục thị lại có một kỳ nhân như vậy, chẳng những võ công cao mà dung mạo còn rất trẻ. Đương nhiên, số tuổi thật sự chắc chắn khá lớn, đích thị là người biết thuật trú nhan. Ít nhất Phiền thông cũng không tin người kia thực sự chỉ là một người hơn hai mươi tuổi. Phiền Thông từng nghe nói Vân Các đã xuống dốc, vì vậy trong lòng tưởng tượng ra một loại khả năng, đó là Vân Các lục thị có một cao thủ tiềm tu võ học ở bên ngoài. Khi Vân Các gặp biến thì gã không biết tình hình, bây giờ mới trở về, chắc chắn Vân Các sẽ quật khởi lần nữa. Cho nên mới nói là sau đại hội võ lâm, thanh danh Lục Thừa Phong mới trở nên vang dội. Phiền Thông càng nghĩ càng thấy đúng, càng nghĩ càng phấn khởi. Gã quét sạch những lo lắng tích tụ nhiều năm qua trong lòng, cảm thấy tương lai Phiền gia sáng bừng, ít nhất là không cần lo lắng hãi hùng nữa. Ở cổng thành của Đỗ Minh phủ, Kế Duyên một thân áo trắng đang nằm nghiêng trên mái hiên. Hắn lấy cánh tay trái gối đầu, nhìn về phương hướng ngoài thành, Lục Sơn Quân vừa mới rời đi một lúc trước. Vào lúc này, hai bóng đen mơ hồ xẹt qua, hóa thành hai gã âm sai mặc quan sai, đội mũ cao ở dưới cổng thành. Đây chính là Tả Hữu Dạ Tuần Du của Đỗ Minh phủ. "Kế tiên sinh, Thành Hoàng đại nhân muốn mời ngài xuống Âm Ti Đỗ Minh Phủ ngồi một lát, không biết tiên sinh có muốn đi không?" Kế Duyên đứng lên, nhảy từ trên tường thành xuống. Hắn chắp tay với hai gã Dạ Du Thần. Hai người kia cũng vội vàng đáp lễ. "Kế mỗ không làm phiền. Nhờ hai vị thay ta vấn an Thành Hoàng, chuyện tối nay cũng đa tạ các vị đã châm chước." Mặc dù biết tỉ lệ Âm Ti bắt được Lục Sơn Quân không cao, nhưng Kế Duyên đang ở đây thì sẽ không để cho hiểu lầm càng ngày càng lớn. "Lập ước thủ ước, trọng tín như vậy là điều nên làm. Chúng ta cũng không phải không hiểu lý lẽ. Kế tiên sinh khách khí rồi." Nghe thấy Dạ Du Thần nói lời chính nghĩa như vậy, Kế Duyên cũng chỉ khẽ cười. Mấy chuyện này cũng phải xem người mà làm, nếu không phải hắn có mặt ở đây thì dù Yêu vật đả thương người như thế nào cũng sẽ bị phạt không nhẹ. Không nói thêm nữa, Kế Duyên gật đầu từ biệt. Sau đó hắn lăng không rời khỏi phủ thành Đỗ Minh phủ. Trải qua chuyện của Lạc Ngưng Sương, Lục Thừa Phong và Lan Ninh Khắc, thế tục của Lục Sơn Quân đã toàn diện hơn khá nhiều. Mà y cũng không hổ danh là đệ tử được Kế Duyên coi trọng, căn bản không cần hắn ra tay uốn nắn gì, tâm tính của Lục Sơn Quân không tệ, sức phán đoán cũng rất tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]