Chương trước
Chương sau
"Ầm đùng đùng..." "Gào..."
Tiếng cọp gầm xen lẫn tiếng sấm sét truyền ra từ nơi thâm sâu của Ngưu Khuê Sơn. Lúc thanh âm ra đến bên ngoài thì đã yếu dần đi, vì vậy lại một lần nữa bị đợt sấm mới lấn át.
Mấy gã thợ săn vội vàng vác con mồi cùng mấy thứ lâm sản trở về. Quan trọng là nếu trời đổ mưa thì trên núi sẽ vừa ẩm ướt, vừa trơn, lại lạnh, khi đó đường núi sẽ rất khó đi. Nếu bọn họ chậm chân thì có khi còn phải qua đêm trong núi.
"Ù ù đùng..."
Một tiếng vang vọng đặc thù truyền đến, hán tử đầu lĩnh dừng bước nhìn vào chỗ sâu trong Ngưu Khuê Sơn. Khi nhìn từ xa, ánh mắt có thể thấy được ngọn núi cao nhất. Rất nhiều cây cối và cây trúc đang lay động, giống như có từng đợt gió màu đen từ thâm sơn quét ngang qua vậy.
"Gào rống...."
Một thanh âm khác mơ hồ truyền đến khiến người thợ săn dẫn đoàn sinh ra một cảm giác quỷ dị. Dường như mắt gã có thể nhìn thấy ở ngọn núi phía xa có một trận sương mù màu nâu đen đang bốc lên. Ở phía dưới đám mây đen cuối chân trời hình thành một đầu lâu mãnh thú cực lớn, đối đầu với lôi vân đang gào thét trên bầu trời.
"Hí...iiiiii....!"
Cảnh tượng này khiến gã vô thức hít vào một ngụm khí lạnh, chân nặng như chì, khó có thể nhúc nhích.
Có một thợ săn khác phát hiện ra gã đầu lĩnh không theo kịp, quay đầu nhìn lại thì phát hiện đối phương đang nhìn về phía thâm sơn. Gã vội vàng hỏi một câu.
"Ngươi nhìn cái gì đấy? Lại có con mồi nào à?"
Lời này đã hù dọa hán tử khiến gã thình lình run rẩy một cái. Gã lại nhìn về bầu trời phía xa nhưng lại không thấy bất kỳ cảnh tượng nào. Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác, gã lấy lại tinh thần nhìn người thợ săn ở bên cạnh.
"Không có gì, không có gì. Đi nhanh lên, có con mồi cũng không được ngừng lại, không thể qua đêm trong núi được!"
Hán tử đầu lĩnh vừa thúc giục, vừa vội vàng chạy đi.
"Lạnh như vậy chẳng có ai muốn qua đêm ở đây đâu."
"Nhưng lần này chúng ta săn được nhiều lắm, đồ vật cũng nặng nữa!" "Chạy đi!"
Một đám trai tráng khiêng con mồi không ngừng chạy xuyên qua núi. Tuy rằng những đám mây đen càng lúc càng dày đặc, tiếng sấm cũng cực kỳ dọa người nhưng may mắn là trời chưa đổ mưa ngay, nhờ vậy đám thợ săn có thể thuận lợi xuống dưới chân núi.
Ở cửa thôn sớm đã có mấy hương thân đứng chờ. Nhìn thấy đám thợ săn trở về, ai nấy đều hứng chí bừng bừng.
"Nhìn kìa! Về rồi, nhiều đồ quá!" "Lại giúp đi!"
"Các ngươi nhìn xem, đằng trước khiêng một con hổ thật lớn!"
"Mẹ ơi, hổ à?" "Không phải, không phải, đừng có nói bậy, đó là một con báo lớn!"
“Sài lang hổ báo, con báo cũng không kém con hổ nhiều lắm đâu.”
"Đúng rồi đúng rồi, đều là những tấm da cực tốt!"
Người nhà của đám thợ săn cùng với những người trong thôn đến xem náo nhiệt đều bước ra ngoài giúp đỡ, cùng nhau khiêng mấy con mồi. Những con lợn rừng nặng trịch, con dã thú có màu lông sáng, tất cả trong mắt những người biết nhìn hàng đều là thịt mỡ và tấm da có thể đổi bạc.
"Ầm đùng đùng..."
Tiếng sấm lại một lần nữa vang lên, ngay sau đó "rầm rầm..." mưa to rốt cuộc cũng trút xuống, Đám thợ săn và người nhà cùng những hương thân tranh thủ thời gian chạy về nhà mình.
Quy mô của sơn thôn này không tính là rất lớn. Đêm đó, bọn họ xử lý hai con lợn rừng, vốn định chia đều thịt lợn cho cả thôn để ai cũng có thể hưởng thụ món ăn dân dã mới lạ trong những ngày đầu năm mới.
Chẳng qua, sau khi trở về nhà, hán tử thợ săn dẫn đoàn vẫn cảm thấy tâm thần không yên. Vì vậy, gã quyết định mang theo đồ vật cùng vợ đi qua nhà mẹ nàng,
Gã cầm theo một miếng sườn lợn rán và một cái chân giò trước của con lợn rừng, cùng vợ và hài tử đi tới nhà lão trưởng thôn, cũng chính là cha vợ của gã.
Mẹ vợ và vợ cùng nhau đem miếng sườn lợn rán nóng hổi và thịt lợn rừng đi xào nấu. Trước khi nấu, hai người ướp thịt với gừng tiêu mọc trên núi để loại bỏ phần lớn mùi tanh. Còn một phần móng giò được nấu riêng và được cho vào một cái bát hoa lớn.
"Cha, tranh thủ lúc đồ ăn còn nóng, cha ăn món chân giò yêu thích trước đi ạ!" "Đúng vậy đó cha, chúng con cố ý giữ lại đấy ạ, cha ăn đi kẻo nát!"
Con gái và con rể cười hối thúc.
"Khà khà khà, xem như các ngươi có hiếu!"
Lão trưởng thôn cười hớn hở nói một câu, rồi cầm đôi đũa gắp một miếng chân giò cho cháu ngoại mình.
"A~"
Đứa bé há to miệng ngậm lấy miếng chân giò nhỏ, dùng hàm ra sức nhai nuốt.
"Ngồi ăn đi!"
Người một nhà ngồi vây quanh lại với nhau, bắt đầu động đũa. Ngoại trừ món củ cải trắng hấp, còn lại chủ yếu là hai tô thịt lợn, lại có một bình rượu gạo. Phần ăn này mà ở huyện Ninh An thì đúng là ai cũng thèm thuồng.
"Ầm đùng đùng..."
Tiếng sấm lại vang lên lần nữa, chỉ là những người trong phòng đã sớm quen. Dưới ngọn đèn dầu, mọi người cùng ăn thịt lợn và đồ ăn.
Ăn được một lúc, nhân lúc rót rượu cho cha vợ, hán tử nhỏ giọng hỏi thăm ông lão.
"Cha, con hỏi người một chuyện. Con nhớ khi mình còn bé, hình như Ngưu Khuê Sơn từng có yêu quái đúng không ạ?"
"Ai ôi!!! Nói chuyện này làm gì!!!"
Mẹ vợ ở bên cạnh trừng mắt với con rể, ngược lại đứa nhỏ lại rất hào hứng.
"Yêu quái? Chúng ta còn có yêu quái sao, có thần nhân và tiên nhân không ạ?"
"Thần không phải ở trong miếu à! Ăn đi!"
Mẹ đứa nhỏ khẽ cười, trả lời một câu, rồi gắp một miếng củ cải trắng nhét vào miệng con mình. Nếu không có lẽ tiểu gia hỏa này chỉ ăn thịt không thôi.
"Cha, con mơ hồ nhớ rằng khi còn bé từng có việc này, năm đó quan phủ hình như..."
"Không sai! Năm đó từng có chuyện tương tự."
Lão trưởng thôn đã làm trưởng thôn ở sơn thôn này gần bốn mươi năm rồi. Lão cũng có quan hệ rất tốt với mấy lý chính quản lý hai thôn xung quanh nên cũng ghi nhớ một ít chuyện quan trọng.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
"Tính ra cũng hai mươi năm rồi!"
Cảm khái xong một câu, lão trưởng thôn uống cạn chén rượu gạo nhỏ.
"Ông ngoại, ông ngoại, ông kể cho cháu nghe một chút đi!"
Đứa nhỏ nuốt miếng củ cải và thịt ở trong miệng, đẩy đôi đũa đang đút cơm của mẹ mình ra. Còn hán tử thợ săn cũng vội vàng châm rượu cho lão, lại gắp thêm một phần thịt giò.
"Được rồi, để ta kể một chút!"
Lão trưởng thôn uống một ngụm rượu gạo, nhai miếng giò trong miệng. Lão nheo mắt, dường như đang nhớ lại những năm tháng khiến lòng người bàng hoàng khi xưa.
"Cụ thể là đã bao nhiêu năm thì tạm thời ta chưa nghĩ ra, xem chừng cũng hai mươi năm rồi. Lúc trước, cha ngươi cũng không lớn hơn ngươi được bao nhiêu."
Lão trưởng thôn chỉ vào cháu ngoại mình, cười nói.
"Ta nhớ có vài năm, tai ương cọp yêu náo loạn cả Ngưu Khuê Sơn. Có một đoạn thời gian, quan phủ chiêu mộ binh lính, tập hợp đám thợ săn chúng ta lên núi trừ cọp..."
Mười tám năm trước, kỳ thật không riêng gì Ngưu Khuê Sơn huyện Ninh An bên cạnh Đức Thắng phủ, mà hai phủ khác tiếp giáp Ngưu Khuê Sơn cũng xảy ra tình trạng tương tự. Chỉ là ở huyện Ninh An coi bộ nghiệm trọng hơn cả, mà lão trưởng thôn cũng không tiếp xúc với mấy tin tức ở các phủ xa xôi kia.
"Mà ta cũng được coi là một người cường tráng, cũng đi vào núi hai lần. Chúng ta còn tìm đến sào huyệt của cọp lớn, tự tay giết chết một con. Chẳng qua, ở xung quanh cũng không phát hiện ra xương cốt của bất kỳ người nào, nhưng về sau..."
Lão trưởng thôn lộ ra vẻ sợ hãi.
"Chuyện xưa có nói cọp đi gió, rồng đi mây. Ai cũng từng nghe qua nhưng nào ai thấy được. Nhưng lần đó chúng ra đã nhìn thấy!"
"Đêm hôm đó, chúng ta và hàng xóm trong thôn, tổng cộng có ba mươi mấy thợ săn có kinh nghiệm cùng nhau canh giữ một nơi thâm sơn cùng cốc nghe nói có mãnh cọp đi qua... Vốn dĩ trăng thanh gió mắt, nhưng trong lúc cuồng phong gào thét, đá cát trên núi che mắt người, tiếng rống của mãnh cọp cũng truyền đến. Tiếng rít đó quả thực khiến người nghe kinh hồn bạt vía, ngay cả những thợ săn dũng cảm nhất cũng đều khiếp sợ!"
Đứa nhỏ theo bản năng nhích tới gần mẹ mình, thịt trong miệng cũng không nhai nuốt nổi.
"Nhưng chúng ta đều là thợ săn, dù thế nào vẫn giữ được bình tĩnh, vì vậy không ai lên tiếng cả. Chỉ là con cọp lớn kia dường như biết chúng ta ở đâu, nó tùy tiện bổ nhào về phía trước liền bắt được một tên thợ săn hàng xóm. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi. Chúng ta cùng nhau đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng, quỷ dị hơn là..."
Lão trưởng thôn cố ý áp sát vào đứa cháu ngoại.
"Gió cũng ngừng!"
"Ai nha, ông nó, ngươi hù dọa đứa nhỏ làm gì vậy, già rồi mà không nên nết!"
"Ha ha ha.... Đứa nhỏ không thích nghe cái này nhỉ!"
"Mặt nó trắcng bệch rồi kìa!"
Hán tử thợ săn lại rót đầy rượu cho cha vợ.
"Cha, người kể tiếp đi."
"Ừ, sau khi chúng ta trở về có chút thất hồn lạc phách, bị dọa đến choáng váng, nhưng ngày nào mãnh cọp ăn thịt người chưa được diệt trừ thì không ai yên tâm nổi. Khen thưởng của quan phủ cũng lớn, còn sai phái quan sai biết võ công chuẩn bị hành động cùng nhau. Hơn nữa, vài tên thợ săn trong chúng ta cũng không cam lòng, vì vậy lại lên đường."
Nói đến đây, ông lão thở dài thườn thượt.
"Ài... Người anh em của ta cũng đi lần đó. Mà mãnh cọp kia quả thực quá yêu dị. Lúc chơi đùa bình thường, nó ngậm hai người trong miệng, hơn nữa còn giết bảy con chó săn. Nó đi tới đâu đều có gió núi nổi lên, tiếng gầm gừ càng làm người nghe chân mềm nhũn. Sau lần đó, ta và mấy thợ săn già đều hiểu rõ những thợ săn như chúng ta tuyệt không phải là đối thủ của nó. Sau đó, dù quan phủ thuyết phục thế nào thì chúng ta cũng sống chết không lên núi nữa..."
Lão trưởng thôn uống một hớp rượu cho đỡ sợ.
"Từ đó, chuyện mãnh cọp thành tinh bắt đầu truyền ra, nhưng mấy thôn chúng ta vẫn giữ kín như bưng, không ai dám nói lung tung, sợ bị nó tìm tới."
"Về sau, nghe nói quan phủ dán bảng cáo thị, hơn nữa còn đi Đức Thắng phủ bên kia để xin dán bảng, rồi lại có vài đại hiệp giang hồ lợi hại đã đến. Rốt cuộc thì người giang hồ võ công cao cường thật sự đã giết được mãnh cọp. Một con cọp trắng lớn hiếm thấy được mang ra thị chúng ở cửa nha môn huyện rất nhiều ngày. Nhiều người trong thôn chúng ta còn tới đó xem!"
Hán tử thợ săn cầm đôi đũa, cau mày. Gã uống hết một hớp rượu gạo của mình rồi hỏi.
"Cha, người khẳng định là mãnh cọp kia đã chết rồi ư?"
"Còn giả được sao? Con cọp trắng kia còn lớn hơn hai con cọp bình thường, chắc chắn là hung vật. Hơn nữa, từ đó về sau Ngưu Khuê Sơn bình yên trở lại. Đừng nói là mãnh cọp ăn thịt người, ngay cả con cọp bình thường còn không thấy!"
Hán tử thợ săn do dự một chút, cả người hạ thấp xuống, lại hỏi lần nữa.
"Cha, có khả năng con mãnh cọp tinh kia chưa chết không ạ?"
Da đầu lão trưởng thôn giống như phản xạ có điều kiện, chợt thấy tê dại một trận. Lão quay đầu bình tĩnh nhìn con rể mình.
"Ngươi nói mò gì đấy! Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy?"
"Không có không có ạ. Chỉ là lúc xuống núi, trong tiếng sấm kia dường như còn có tiếng mãnh thú gào thét. Mây đen trên bầu trời như ép xuống, dã thú trong núi đều chạy ra khỏi bìa rừng. Trong lòng con rất sợ hãi..."
Lão trưởng thôn và hán tử ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngọn núi bị che khuất nên không thể nhìn quá xa, bọn họ chỉ có thể nhìn lên bầu trời.
Giờ khắc này.
"Rặc rặc... Ầm..."
Sấm sét nổ mạnh, đinh tai nhức óc. Một tia chớp vừa to vừa thô rẽ thành ba nhánh, đánh thẳng vào trong núi.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong sơn thôn đều run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.