Chẳng qua, cảm giác nhìn chăm chú này chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, sau đó tầm mắt đã bị ngọn lửa đỏ xám đang cháy bừng bừng và bụi bặm chung quanh ngăn trở. Nam tử áo xám do dự một chút, cẩn thận cúi người, hóa thành một con cá mập dài bằng cánh tay. Con cá mập di chuyển trong vũng nước đục, bỏ chạy về phía sau liệt cốc. Trong lúc những tên tinh quái khác đang liều mạng tháo chạy, con cá mập này cũng mượn cơ hội lẩn mình vào đám đông để chạy trốn. Bởi vì nhiệt độ của nước dưới rãnh biển không ngừng tăng lên, những thủy tộc bình thường thật sự không thể chịu đựng được lâu. Tam Muội Chân Hỏa có khi rất ôn hòa, nhưng có khi lại nóng rát cực kỳ. Hôm nay đốt Giao Long dưới ánh mặt trời, chính là xu thế dùng nhiệt lực quét sạch tất cả. Mãi cho đến khi con cá mập không nhanh không chậm bơi được hơn mười dặm trong liệt cốc, lúc này nó mới áp sát người vào vách đá cấp tốc bơi dưới đáy biển. Sau đó, nó hòa mình vào bầy cá chung quanh di chuyển ra ngoài. Trong toàn bộ quá trình này, cá mập đều tận lực thu liễm khí tức. Nó quay đầu nhìn lại phía bên kia rãnh biển, bụi bặm xoay tròn phía dưới đáy biển một chút rồi bắt đầu nổi lên, còn ánh lửa đã biến mất, cũng không biết có phải ngọn lửa ấy rốt cuộc đã bị nước biển dập tắt, hay là... bản mệnh Hoa Hầu tự xưng Hoa Long Hầu của tên Giao Long vảy hoa xui xẻo kia đã bị đốt cháy rồi. Con cá mập không dám dừng lại. Nó run rẩy trong nước một cái rồi ra sức vẫy đuôi, tốc độ thoáng tăng lên một ít. ... Ở sâu bên trong rãnh biển, Ứng Nhược Ly và Long Mẫu tận mắt nhìn thấy tên Giao Long vảy hoa bị thiêu cháy trong đốm lửa màu đỏ xám. Khi cháy đến mức không thể cháy hơn được nữa, lúc này hỏa diễm mới dần yếu đi. Rõ ràng nơi đây là rãnh biển nằm sâu dưới đáy biển, rõ ràng xung quanh vốn dĩ đều là áp lực của nước biển Bắc Hải vừa mạnh mẽ vừa lạnh lẽo, nhưng tất cả chẳng thể nào ảnh hưởng đến mồi lửa kia. Được rồi, bây giờ chung quanh sớm đã tràn đầy bọt khí được tạo thành do nhiệt độ nước biển tăng mạnh, sau khi ép hết chất khí liền sôi trào. Nói cách khác, nước biển xung quanh rãnh sâu này hoàn toàn có thể nấu canh cá. Giờ phút này, Cự Kình Tướng Quân chỉ có thể miễn cưỡng giữ cho mình không lùi về sau, chờ đợi ở nơi này cũng cực kỳ khó chịu. Nếu là một con cá voi bình thường chưa thành tinh thì đoán chừng lúc này đã bị hầm chín luôn rồi. Long Mẫu vô thức nhìn Kế Duyên mấy lần. Nếu người này là bạn tri kỷ của lão kia thì quả nhiên không phải là mấy kẻ tiên tu bình thường. Thủ đoạn ngự hỏa thực sự làm người ta sợ hãi. "Kế thúc thúc, vừa rồi chính là Tam Muội Chân Hỏa đại pháp đúng không ạ?" Lần đầu tiên Ứng Nhược Ly nhìn thấy Kế Duyên thi triển thần thông thuật pháp liên quan đến ngự hỏa, nhưng vẫn có thể đoán được đây là cái gì. Kế Duyên nhìn Ứng Nhược Ly, sau đó chuyển mắt về phía bên trên liệt cốc. "Là Cao Thiên Minh nói cho các ngươi biết sao?" "Y và anh của con nói chuyện với nhau, sau đó con với cha con đều biết." Kế Duyên gật đầu. "Ừ, đúng là Tam Muội Chân Hỏa, sau khi lửa thành hình thì uy lực không tầm thường. Nếu như tên Giao Long vảy hoa này không bị thương, gã còn có thể dùng pháp lực bản thân chống lại Chân Hỏa một lúc. Nhưng trước đó gã đã trúng một kiếm, lúc này vì đau đớn mà tâm tính không ổn định nên mới trực tiếp bị Chân Hỏa thiêu cháy." Nói xong, Kế Duyên đưa tay hướng về một chút tro tàn còn sót lại trong đám lửa, thuận tay vẫy một cái. Từ trong đó bay ra một viên long châu đang được quấn quanh một tia Tam Muội Chân Hỏa. Chính là vì viên long châu này mà Chân Hỏa vẫn chưa tắt hẳn. Long châu có thể xem là chí bảo của loài Giao Long, hơn nữa đạo hạnh không sâu chưa hẳn có thể tu thành long châu. Nó giống như một trong những căn bản tu luyện của Long Giao, mất đi long châu thì tổn thất rất lớn, gần như ném đi nửa cái mạng, tổn hao nửa đạo hạnh. Không nghĩ tới tên Giao Long vảy hoa này lại thật sự có long châu. Tam Muội Chân Hỏa quấn quanh long châu tự động dập tắt khi rơi vào tay Kế Duyên, chỉ còn lại một hạt long châu to gần bằng cái trứng ngỗng. Trước kia, mỗi lần hắn sử dụng Tam Muội Chân Hỏa đều phải cực kỳ cẩn thận, sợ một ngày nào đó thân thể mình tự bốc cháy. Bây giờ, sau khi Ngũ khí viên mãn, việc sử dụng cũng càng thuận buồm xuôi gió, càng lộ ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái hơn. Khi Tam Muội Chân Hỏa biến mất, long châu bắt đầu tản mát ra hào quang, vòng ánh sáng tràn ra ước chừng hai trượng. Nhìn viên long châu xinh đẹp trong tay, Kế Duyên vô thức nói. "Viên long châu này đẹp quá, chỉ là không lớn lắm." Long châu cũng giống như long thân của chủ nhân, có thể biến lớn hóa nhỏ. Nhưng sau khi hạt châu của tên Hoa Giao hiện ra nguyên hình thì đây chính là hình dạng lớn nhất rồi. Tuy trong mắt hắn, một cái trứng ngỗng như vậy cũng đã rất lớn, nhưng so với con Giao Long hơn mười trượng thì dường như viên long châu này quá nhỏ bé, ngược lại phạm vi của vòng ánh sáng cũng tạm xem là hợp lý. "Kế thúc thúc, viên long châu này cũng không nhỏ đâu. Con còn ngạc nhiên sao tên Giao Long vảy tạp kia có thể có long châu lớn như vậy nữa đấy." Long Nữ vừa nói vừa nhìn xung quanh. "Đúng rồi Kế thúc thúc, lúc trước tên Giao Long vảy tạp kia đang chiêu đãi người nào đấy có thể có liên quan đến cái chết của Mặc Vinh. Tại sao lâu như vậy chưa thấy gã đi ra nhỉ?" "Chạy rồi." Lời này của hắn khiến Ứng Nhược Ly kinh ngạc không thôi. Nàng cho rằng có Kế Duyên ở đây thì chắc chắn tên kia không thể thoát được mới đúng. Vì vậy lúc nãy nàng cũng không đặc biệt chú ý đến điểm này. Chỉ là nàng lập tức kịp phản ứng. "Kế thúc thúc định xem gã đi đâu sao?" Kế Duyên thu hồi long châu, lại ngẩng đầu nhìn phía trên liệt cốc. Thanh âm bình tĩnh trả lời. "Lúc đầu ta cũng không tính như vậy, vốn định chấn nhiếp một phen, bức gã đi vào khuôn khổ nữa cơ." "A? Vậy vì sao ạ..." Ứng Nhược Ly nói được một nửa, thấy Kế Duyên khẽ lắc đầu liền không nói nữa. "Đi thôi, chúng ta về Long Nham Đảo trước." Long Mẫu thấy tên Giao Long vảy tạp kia đã hóa thành tro tàn, ngay cả cơ hội trốn thoát cũng không có, trong lòng nàng lúc này cũng nguôi giận. "Thuộc hạ tuân mệnh!" Cự Kình Tướng Quân đáp lời, vội vàng đạp nước bơi lên phía trên. Nơi quỷ quái này giờ nóng như vậy, nó sớm đã chờ không nổi rồi. Xung quanh vẫn có một vài tinh quái không kịp chạy đã bị đun sôi, nhưng nó không dám ăn, sợ nước làm bỏng miệng. Đợi tới lúc trở lại Long Nham Đảo, Cự Kình Tướng Quân vội vã truyền tin tốt đi khắp nơi. Một tiếng gầm vang lên: "Tên Ác Giao tạp lân kia đã bị chúng ta loại bỏ. Từ nay về sau, Long Nham Đảo không cần nhẫn nhịn nữa rồi!" Tiếng gào của Cự Kình Tướng Quân truyền đi khắp Thủy phủ Long Nham Đảo, đám Thủy tộc ai nấy đều âm thầm ăn mừng. Giờ đây, không chỉ có Cự Kình Tướng Quân và các ngư nương bên cạnh Long Mẫu, mà rất nhiều Thủy tộc ở Long Nham Đảo đều biết được thì ra người nhà bên kia của Quân Mẫu lợi hại như vậy, hễ ra tay là quét sạch những lo âu trước kia. Chỉ một lát sau, Long Nham Đảo bắt đầu tổ chức yến hội chúc mừng, cũng không phải loại có nhiều bàn tiệc, cũng chẳng mời người nào, chỉ có Thủy tộc trong Thủy phủ ăn mừng với nhau. Long Mẫu và Long Nữ đang nói chuyện trong phòng, đoán chừng cũng dốc bầu tâm sự nỗi nhớ mong của mình. Còn Kế Duyên ngồi một mình nhấm nháp món ăn của Long Nham Đảo ở trong sảnh, bên cạnh có vài ngư nương và tinh quái tiếp khách. Cự Kình Tướng Quân rất muốn ở lại phụng bồi nhưng hình thể của nó quá lớn, căn bản không tiến vào được nên đã ra ngoài kiếm ăn. Kế Duyên thưởng thức mỗi loại bánh ngọt một cái, rồi chọn ra những món ăn hợp khẩu vị bản thân nhất. Ngư nương bên cạnh lúc đầu còn khá khẩn trương, nhưng hiện tại cũng có thể trò chuyện một hai câu với hắn. "Kế tiên sinh, ngài đến từ Vân Châu à? Xa như vậy, chắc là rất mệt nhỉ?" "Ừ, cũng không gần lắm, nhưng nếu nói mệt mỏi hẳn là Cự Kình Tướng Quân mới đúng, nó chở chúng ta suốt đoạn đường tới đây." "À." Một ngư nương khác nhanh chóng đổ đầy đồ uống vào vỏ ốc cho Kế Duyên. "Tiên sinh và Long Quân là bạn tốt, ngài ấy có hung dữ không ạ?" Kế Duyên suy nghĩ một chút rồi mới nói. "Lão cũng không hung dữ đâu. Đối nhân xử thế bình thường ngoại trừ tầm mắt hơi cao một chút, chứ tính tình cũng xem là khá ổn." "À, vậy ta cũng yên tâm." "Ừ, ta cũng vậy.” "Với lại, Nhược Ly tiểu thư tính tình tốt như vậy, Kế tiên sinh cũng tốt như vậy, thì nhất định Long Quân cũng tốt tính rồi." Lúc bọn họ còn muốn hỏi gì đó, Kế Duyên đứng dậy. "Nếu có ai hỏi, các ngươi cứ nói Kế mỗ ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay lại." Nói xong, hắn liền sải bước, trực tiếp ra bên ngoài Thủy phủ. Sau đó hắn đi về phía mặt biển. Chỉ một lát sau, mặt biển phụ cận Long Nham Đảo nổi lên một đợt bọt sóng. Kế Duyên từ trong nước bay lên, lăng không giống như đạp nước trên đảo. "Sao rồi?" Kế Duyên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy. Một tầng sương mù mỏng manh ngập tràn trên đảo. Không lâu sau, trong du đãng hóa thành một Long ảnh hư ảo, thanh âm của lão Long cũng hư hư thật thật truyền đến. "Sau một hồi tên kia chạy thục mạng một đường, biểu hiện thoạt nhìn không có quan hệ gì với mấy tên Chân Long ở Bắc Hải. Ta đã gieo trên người gã một thận khí. Đại bộ phận nguyên khí của Thận hình Long ảnh này sẽ tiêu tan, rất nhanh sẽ biến mất đấy." Kế Duyên nghe xong, nhìn chằm chằm lão. "Vậy ngươi còn gọi ta tới đây gặp mặt làm gì? Tranh thủ thời gian xuống gặp phu nhân ngươi đi!" Lão Long nhìn Kế Duyên nhưng vẫn im lặng. Đoán chừng nếu đây không phải Kế Duyên mà đổi thành Long Tử, thậm chí là Long Nữ thì đã bị lão dạy dỗ hoặc trách cứ vài câu rồi. Nhưng trước mặt là Kế Duyên, lão Long đành phải đổi chủ đề. "Kế tiên sinh, Tam Muội Chân Hỏa quả nhiên bất phàm. Có đôi khi ta còn nghĩ rốt cuộc tiên sinh còn có bao nhiêu thủ đoạn không ai biết, bao nhiêu thủ đoạn thông thiên mà những tiên tu đương thời chưa từng thấy nữa?" Kế Duyên khách khí một câu. "Thận Hình đại pháp của ngài cũng thần dị không kém, ta cũng không phát hiện ra." "Ngươi thật sự không phát hiện ra?" Long ảnh sương mù của lão Long áp sát vào một chút, nghiêm túc nhìn vẻ mặt của Kế Duyên, rồi lại thấy người sau cười khà khà. "Không phát hiện ra nhưng vẫn đoán được." Long ảnh nhìn về phía Tây, thở dài nói. "Lúc trước Mặc Vinh chết, quả nhiên có liên quan với mảnh đất Hắc Hoang. Chỉ là không nghĩ tới không đến từ xung quanh Đại Trinh mà lại từ Bắc Hải. Hừ, mấy tên yêu vật ta giết lúc trước vậy mà chết thay bọn chúng một trận." Kế Duyên thản nhiên nói. "Cũng không mấy ai vô tội." "Điều này cũng đúng!" Long ảnh lại nhìn Kế Duyên, chắp hai chân trước lại xem như hành lễ. "Kế tiên sinh, lần này ta chịu ơn ngươi, đa tạ đã báo thù cho Mặc Vinh. Những chuyện sau đó tiên sinh cũng không cần quản." Kế Duyên đáp lễ. Hắn cũng nên nể mặt lão Long, vì vậy miệng vẫn đồng ý. "Được. Nếu như thế ta liền mặc kệ." Sau đó Long ảnh trong sương mù triệt để tiêu tán. Kế Duyên cũng không biết Thận Hình của lão đã thật sự biến mất hay vẫn còn ở đây. Ánh mắt hắn nhìn về phía Đông, Vân Châu bên kia cũng có sắp có chuyện gì đó rồi, hy vọng trước khi diễn ra Tiên Du đại hội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]