Bởi vì sương mù đã tan hết nên tầm nhìn rất xa, mà Kế Duyên lại trực tiếp từ đội tàu đạp mây bay lên không trung cũng không quá cao, hơn nữa động tĩnh của Cự Kình trên biển rất lớn, cảnh tượng Cự Kình đỡ Tiên nhân rời đi dường như đều được tuyệt đại đa số thuyền viên trên boong tàu nhìn thấy.
Kế Duyên đi lần này, để lại sự lựa chọn khó khăn cho cả Kiều Dũng và toàn đội tàu. Nhưng Kiều Dũng còn chưa triệu tập tất cả thuyền viên quan trọng lại thì các đội thuyền gần đó đã liên tục hoặc gọi hỏi hoặc hỏi thăm bằng những động tác đơn giản.
Kiều Dũng nhìn ra xa, lại nhìn hai bên một chút.
"Các ngươi muốn về nhà sao?"
Tất cả thuyền viên và phụ tá bên cạnh đều nhìn gã, không ai trả lời, nhưng khát vọng ấy trong ánh mắt vẫn rất sống động.
"Được rồi, triệu tập thuyền úy, chuẩn bị bàn bạc chuyện trở về. Nếu phải chịu trách nhiệm, ta sẽ gánh vác! Đi đi!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"
Mấy tên phụ tá bên cạnh kích động tuân mệnh.
Vốn dĩ nếu phải trở về như vậy, toàn bộ đội tàu đều phải chịu phạt. Nhưng hiện tại đã có lời của vị tiên trưởng họ Kế kia, rất có thể bọn họ sẽ được tha tội. Cho dù có trách phạt thì cũng sẽ giới hạn trong phạm vi nhỏ.
Ánh mắt Kiều Dũng nhìn về hướng Tây Nam. Bọn họ đã ở hải ngoại này rất lâu, rất lâu rồi. La bàn cũng có ghi chép về bản đồ trên biển, ít nhất cũng biết rõ đại khái phương hướng trở về. Mà hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341606/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.