Nói về buồn phiền, lão Ngưu tự cảm thấy gã là người buồn khổ nhất ở nơi này. Nhìn chủ tớ Vệ thị, đôi mắt gã gần như bốc hỏa, hai con mắt tràn đầy tơ máu, trông vô cùng doạ người.
Nếu không phải Kế tiên sinh cưỡi mây bay đi, đổi thành Ngưu Phách Thiên trước kia, quản con mẹ nó cái gì mà Vệ gia “luận về tình có thể lý giải được”. Lúc này đây tức giận đại khai sát giới, lão Ngưu hẳn là cũng “có thể lý giải được”.
Nhưng cũng chỉ mấy hơi thở sau, gã mạnh mẽ đè cơn giận xuống, tốt xấu gì đoạn đường này đi cùng Kế Duyên cũng không phải uổng công, mấu chốt là gã rất sợ Kế Duyên. Nhưng ngoài miệng lão Ngưu vẫn nhịn không được thấp giọng chửi một câu.
"Thật con mẹ nó xui xẻo! Tiên Nhân Chỉ Lộ của lão Ngưu ta... Ai! Không còn..."
Yến Phi cũng có chút thất vọng mất mát, nhưng so với Ngưu Phách Thiên thì đỡ hơn một chút. Đấy là vì y đã được Kế tiên sinh truyền thụ cho vô cùng quý giá. Đồng thời, y còn lấy lại được một phần tín niệm võ đạo và tín niệm đột phá.
Người nhà họ Vệ vẫn chưa hoàn toàn bình tâm lại. Vốn dĩ bọn họ còn đang ngây ngốc nhìn lên bầu trời, nhưng đã bị khí thế của Ngưu Phách Thiên đánh một kích, hiện tại rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào Ngưu Phách Thiên với đôi mắt đỏ rực.
Chỉ trong nháy mắt, vị hán tử thật thà chất phác bạo phát khí thế hung ác kinh người, khiến cho tất cả đám người Vệ thị cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341588/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.