Lý Mục Thư đứng lên, thoáng kích động và lo lắng. Giọng nói cũng có chút run rẩy.
"Điện hạ... Nếu người đoán sai, chuyện kia..."
Nghe nói vậy, gia chủ Sở gia và một người khác ở bên cạnh nổi hết da gà. Ngay cả Tấn vương trên lưng cũng đổ đầy mồ hôi, da đầu run lên. Gã nghiến răng nghiến lợi, xiết chặt nắm đấm.
"Ta biết rõ! Đây là một lần đánh bạc. Nhưng vận thế của lần đánh bạc này thuộc về Dương Hạo ta đây!"
"Ầm đùng đùng..."
Tiếng sấm vang lên, chiếu sáng vẻ mặt hơi tái nhợt của Tấn vương.
"Rầm rầm..."
Ở bên ngoài, cơn mưa nặng hạt đổ xuống. Từ đợt sấm sét đêm qua, dường như bầu trời đã tích đủ nước, rốt cuộc mưa to như trút cũng đã tới. Vườn hoa cỏ trong vườn vốn là điềm lành, giờ đây đã bị mưa gió dồn dập đánh tới làm cho cành lá tả tơi.
Tục ngữ có nói một cơn mưa thu là một đợt lạnh. Không bao lâu sau trận mưa đó, người người ở Kinh Kỳ phủ đều cảm nhận được nhiệt độ hạ thấp rõ rệt.
Hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn là đối thủ của ngươi. Câu nói này đặt ở cuộc tranh đoạt hoàng trữ (*) cực kỳ thích hợp. Ngô vương chưa bao giờ xem nhẹ Tấn vương. Dù thân thể lão Hoàng đế ngày càng xấu đi, biểu hiện của Tấn vương cũng biết điều, yên tĩnh hơn trước nhưng Ngô vương vẫn luôn kiêng kị Tam đệ của mình. (*)hoàng trữ: người sẽ lên ngôi vua
Tấn vương cũng vậy. Y càng đánh giá cao đại ca của mình. Vả lại, không giống như Ngô vương muốn dẫn dắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341542/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.