Chuyện bị xử trảm không thể tùy tiện đùa giỡn được. Muốn cắt đứt "cơ hội căn nguyên" này, cũng không đơn giản là dùng Chướng nhãn pháp lừa gạt một phen. Thật ra, Chướng nhãn pháp chỉ có thể qua mặt được người, thần, tiên, ma, là chúng sinh hữu tình nhưng không thể nào lừa gạt được ông trời. Nói cách khác, cách này không thể nào tự lừa gạt được chính mình.
Lão ăn mày thở dài, tỏ vẻ "không đáng", sờ cổ mình theo bản năng.
"Chuyện này đã làm Kế tiên sinh chê cười rồi. Bằng vào đạo hạnh và tâm cảnh của ngài, dĩ nhiên hiểu rõ ý định của lão đây. Theo tục ngữ của bách tính, đây chính là tốn công vô ích."
Kế Duyên cười, dùng ngón tay điểm nhẹ; một chữ "Duyên" bằng nước bay lên từ mặt bàn.
"Vậy sao ngài không trực tiếp thu phục vị Hoàng đế kia, hà cớ gì khích ông ta giết ngài?"
Lão ăn mày nhìn thằng nhóc đang tò mò định đưa tay chộp lấy chữ "Duyên" kia.
"Ài, Kế tiên sinh, ngay cả một cái bánh trung thu, ngài còn không muốn cho y đấy. Nói thế cũng thôi đi. Vả lại, dù lão già ta đây có khích y giết mình, y cũng có quyền chọn không giết mà!"
Về vấn đề này, Kế Duyên cảm giác mình hơi bị oan uổng.
"Chẳng phải Kế mỗ không muốn cho mẩu bánh trung thu ấy, nhưng thực sự là y không lấy được đấy chứ."
Lão ăn mày thản nhiên nhấp ngụm trà, liếc nhìn Kế Duyên.
"Hoa trong gương, trăng trong nước, làm sao có thể lấy được..."
Thằng bé ăn mày cũng vừa chạm ngón tay vào chữ "Duyên"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341513/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.