“Ầm ầm đùng…”
Tiếng sấm lại vang lên lần nữa, âm thanh yếu đi không ít nhưng quanh quẩn rền vang khắp núi.
Lâm Hâm Kiệt và Lôi Ngọc Sinh cảm thấy hơi xấu hổ, sửa sang lại áo mũ, bộ dáng thất kinh ban nãy quả thật xấu hổ muốn chết.
Doãn Thanh và ba bạn học tiến vào bên trong, cũng học theo những thương nhân lang bạt kia dời hai cái bàn nhỏ đặt vô góc, hiện ra một khoảng trống, sau đó đặt rương sách ở một bên.
Bàn ghế ở chỗ này có thể dựng để chắn gió, khi thời tiết lạnh ẩm ướt có thể dùng làm chỗ nằm cách mặt đất, nếu gặp khốn cảnh còn có thể bổ ra để làm củi đốt.
“Mạc Hưu, chúng ta đi nhặt ít củi về, ban đêm trên núi rất lạnh.”
Doãn Thanh đề nghị với bạn, sau đó cũng nói với Lôi Ngọc Sinh và Lâm Hâm Kiệt.
“Các ngươi ở lại chỉnh lý, dọn dẹp một khu vực nhỏ, hoặc là chuyển mấy cái bàn tới đây, tối ngủ cũng ngon giấc hơn đấy.”
Lâm Hâm Kiệt nghe thế thì cau mày.
“Phiền phức như vậy làm gì, không phải trước đó chúng ta đã mua đao bổ củi của xa phu rồi mà, cứ chẻ mấy cái bàn làm củi không được sao?”
“Đúng vậy, đi hơn nửa ngày cũng mệt muốn chết rồi, trời lại sắp mưa nữa, các ngươi ra ngoài lỡ gặp phiền toái thì sao?”
Doãn Thanh ngồi xổm xuống, tìm thanh đao trong rương sách của mình, lắc đầu cười nói.
“Các ngươi không nghĩ vì sao dịch trạm này hoang vắng lâu vậy vẫn còn nhiều bàn thế này? Ai nấy cũng bổ bàn làm củi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341485/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.