Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này đoàn người vẫn chưa đến được đỉnh Yên Hà mà còn đang đi lại trong núi Vân Sơn, so với lúc Tề Văn đến thì chậm hơn không ít.
Tề Văn sớm đã quen thuộc đường đi nước bước của Vân Sơn nhưng đối với Hoàng Hưng Nghiệp thì đi đường núi vô cùng khó khăn. Bốn tên người hầu cũng không quá thân cận, nhất là thời điểm chọn gánh đồ, cũng chỉ có Lệ Miễn còn tốt một chút.
Lệ Miễn tốt xấu gì cũng là võ giả. Tuy rằng y không tính là cao thủ giang hồ nhưng ở huyện Đông Nhạc cũng có chút mặt mũi rồi. Các huyện nha kia cũng có Huyện úy mạnh mẽ hơn Lệ Miễn, nhưng các bộ đầu, bộ khoái khác nếu không dốc sức liều mạng thì cũng không theo kịp y.
Nhìn bước đi như bay của Tề Văn đằng trước rồi nhìn lại cái sọt chứa đồ phía sau lưng mình, Lệ Miễn không khỏi cảm thán một câu.
"Tiểu đạo trưởng này thực sự không biết võ công sao? Khí lực này mà nói do quen đi đường núi thì cũng có chút khoa trương rồi!"
Hoàng Hưng Nghiệp nhìn mấy người hầu chọn đòn gánh. Bốn người gánh hai bộ đòn gánh, giỏ ở dưới đòn gánh cũng không lớn, chỉ chứa gấm, rượu và bánh ngọt. Theo sức nặng của những đồ vật đó mà nói thì không bằng sọt của Tề Văn vì trong cái sọt của cậu chứa thịt khô, trứng gà, còn có nông sản do người dân tặng như bí đỏ, khoai sọ, các loại đồ vật đó đều khá nặng.
"Phù… Phù… Không kỳ quái, không kỳ quái, càng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341430/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.