Chương trước
Chương sau
Sau khi đến Kinh Kỳ phủ, Doãn Triệu Tiên đã tiếp xúc với rất nhiều thư sinh ở Đại Trinh, cũng từng nói chuyện với những nhân vật như Thiếu Sư - Lý Mục Thư. Trong mấy tháng đó, y càng có thêm tự tin với học thức của mình.
Nhưng bản thân Doãn Triệu Tiên không phải người kiêu ngạo, tính tình quả thực gần giống với Kế Duyên. Y có tự tin nhưng cũng chỉ nghĩ rằng mình không có khả năng thi rớt mà thôi.
Nói cho cùng thì Kinh Kỳ phủ hôm nay nhân tài hội tụ, ngọa hổ tàng long. Nhân vật lợi hại chắc chắn không chỉ có mỗi mình y, mà còn có rất nhiều người vừa có quyền thế, có quan hệ, lại có học thức nữa.
Vì vậy, tuy Doãn Triệu Tiên cũng khao khát đứng hạng nhất như những thí sinh khác, nhưng đây thực sự chỉ là ước muốn của y, không dám nói là tình thế bắt buộc.
Nhưng âm thanh của đám người đã chứng minh Doãn Triệu Tiên đã giành được “Hội Nguyên”.
"Doãn Hội Nguyên có ở đấy không?" "Có người nào biết Doãn Triệu Tiên không?"
“Ta biết tên nhưng chưa từng gặp!”
"Nhường một chút nào, nhường một chút nào, để cho chúng ta đi qua!"
"Đừng đẩy ta!"

Lúc này, cả Sử Ngọc Sinh và Doãn Triệu Tiên đều đang kích động, ngay cả Doãn Triệu Tiên cũng dùng hết sức chen lấn lên phía trước. Y không cần đến quá gần, chỉ cần từ ngoài rìa chen vào chính giữa vài bước là có thể nhìn thấy Hạnh bảng.
Quả nhiên, nơi cao nhất, bắt mắt nhất của Hạnh bảng ghi mấy chữ to: Hội Nguyên, Kê Châu Doãn Triệu Tiên.
Vào lúc xác nhận lại thành tích này, Doãn Triệu Tiên cảm thấy hơi choáng váng.

Trong Tấn vương phủ, Tấn vương Triệu Duyên đang ngồi trò chuyện với lão sư của mình bên ấm trà nóng, cũng bàn luận về kỳ thi Hội.
“Lý sư, người không đến trường thi xem cảnh náo nhiệt sao?”
“Đến đó có gì vui chứ, lần này ta cũng không có học trò nào dự thi. Ngược lại là Vương gia ngươi không đi để lão hủ bất ngờ.”
Dạy dỗ Tấn vương từ nhỏ đến lớn nên Lý Mục Thư cực kỳ hiểu học trò của mình, thật ra gã là người rất thích tham gia náo nhiệt. Nhưng lão hỏi vậy cũng không phải nghi ngờ gì, chỉ là trêu chọc Tấn vương mà thôi.
“Không đi, không đi. Chuyện điềm lành ngày trước làm cho đại ca lúc nào cũng nhìn ta không vừa mắt. Dù sao tình cảnh lớn bây giờ có liên quan triều chính, nếu như không phải cần thiết, ta đều không đi.”
Lý Mục Thư cầm chén trà lên, nhấp một ngụm rồi cười nói.
“Chuyện này với Vương gia chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng đối với Ngô vương điện hạ thì nhất định là chuyện xấu rồi…”
Người nào dễ dàng làm chuyện khác người, đương nhiên là người thẹn quá thành giận.
Hôm nay, tình hình của Ngô vương cũng giống vậy, bản thân gã là hoàng tử lớn tuổi nhất, vây cánh nhiều nhất, theo thứ tự thì nhìn thế nào cũng là nhân tuyển cho vị trí Thái tử.
Nhưng những năm gần đây, bầu không khí trong triều đình rất kỳ lạ, Ngô Vương càng ngày càng cảm thấy không ổn. Trên thực tế, mấy lần có đại thần đề nghị lập Thái tử nhưng Hoàng đế lại không vui. Vậy mà lúc này lại có chuyện trời ban điềm lành ở Tấn Vương phủ, quả thực rất chói mắt.
May mà lúc đó có mặt Hoàng đế, còn có thể nói là thánh thượng giá lâm nên dẫn tới điềm lành. Nhưng dù sao thì Tam đệ Tấn Vương vẫn là cái đinh trong mắt Ngô vương. Chẳng qua những chuyện này trong triều đình và dân gian đều bị mọi con mắt nhìn vào.
Nói đi cũng phải nói lại, Ngô vương sao có thể không hiểu điểm ấy chứ, nếu thực sự không biết thì cũng sẽ có người chỉ điểm cho gã. Chắc hẳn không phải rồi. Nhưng có một chuyện rõ ràng đó là gã có tức giận hay không lại là một chuyện khác.
Đúng lúc này, có tên tôi tớ vội vàng chạy từ bên ngoài đến sảnh phụ của Vương phủ.
“Vương gia, Lý Thiếu Sư, Hạnh bảng công bố Hội Nguyên là Kê Châu Doãn Triệu Tiên!”
Mặc dù hai người đều đặt kỳ vọng vào Doãn Triệu Tiên, nhưng lúc nghe tin, hai thầy trò vẫn đưa mắt nhìn nhau. Lý Mục Thư đặt chén trà nhỏ xuống, cảm khái.
"Doãn Triệu Tiên quả không phải vật trong ao!"
Tấn Vương cũng nở nụ cười tự đắc.
“Không biết từ nơi nào có lời đồn rằng Doãn Triệu Tiên thân có Hạo Nhiên Chính Khí, chính là hiền thần hiếm có đương thời. Nhưng không thể phủ nhận, y quả thực có một thân tài học xuất chúng, còn liên tục đỗ hai Nguyên nữa!”
Lý Mục Thư nghe câu này của Tấn Vương, liền quay sang nhìn học trò của mình, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Nếu người này không chết yểu, lại có Vương gia giúp đỡ thì mười, hai mươi năm sau, quyền thần trong triều đình chắc chắn có chỗ đứng của y. Còn lần này, nói không chừng Đại Trinh ta sẽ xuất hiện người thứ hai đỗ Tam Nguyên từ khi lập nước đến nay.”
Câu nói của Lý sư làm cho Tấn vương Triệu Duyên thu lại ý cười. Lần này rõ ràng đánh giá cao hơn lần trước không ít.
Vốn dĩ Tấn vương muốn nói một thư sinh dù viết văn có tốt thì chưa hẳn đã trị quốc được, nhưng nghĩ tới Quần Điểu Luận và Vị Tri Nghĩa, lời này cũng không thốt ra khỏi miệng. Y liền đổi thành một câu khác.
“Đỗ Tam Nguyên? Lý sư cho rằng Doãn Triệu Tiên có thể làm được sao?”
“Ha ha ha… Thi Hội đã là đề thi chung rồi, tương đương Doãn Giải Nguyên, à Doãn Hội Nguyên đã thắng một ván. Có một số người đã biết phương hướng đại khái của đề thi còn không thể hơn y được, trong khi đó thi Đình còn có Thánh Thượng tự mình tham gia, ha ha…”
Lý Mục Thư cười một tiếng để cho Tấn Vương suy nghĩ một lát, lại nói tiếp.
“Huống hồ, tâm tư của đương kim thánh thượng quá nặng. Nếu phải lựa chọn thì một học trò hàn môn(*) làm Trạng nguyên cũng phù hợp với thánh ý. Bất kể là tài năng hay bối cảnh, Doãn Triệu Tiên là lựa chọn tốt nhất.” hàn môn: nhà nghèo
Mặc dù Lý Mục Thư chỉ làm một chức quan Thiếu Sư nhưng lại khiến cho Tấn Vương coi trọng. Có đôi khi gã thấy bản thân rất may mắn vì lão sư từ nhỏ của mình chính là Lý Mục Thư.
Lúc này, Tấn Vương nghe vậy khẽ gật đầu. Mặc dù sau này có người quyết tâm điều tra được Doãn Triệu Tiên đã đến Vương phủ dự tiệc, nhưng dù sao đó cũng là trước lúc thi Hội. Chỉ cần từ nay về sau, bản thân gã tránh hiềm nghi, ít tiếp xúc với Doãn Triệu Tiên là tốt rồi. Bối cảnh của Doãn Triệu Tiên cũng không phải giả.
Hạnh bảng đã công bố, có người vui, có người buồn. Mọi người còn năm ngày bình ổn lại tâm trạng, chuẩn bị cho cuộc thi Đình.
Cuộc thi Đình ở Đại Trinh đã thay đổi nhiều lần, từ mồng một tháng ba đổi thành mười lăm tháng ba, cuối cùng cố định hôm nay là ngày mồng năm tháng ba. Đề thi sẽ do tất cả các bộ đưa ra danh sách, sau đó đương kim hoàng thượng tự mình chọn đề, trên lý thuyết Thánh thượng còn muốn đích thân chủ trì kỳ thi nữa.
Địa điểm tổ chức cuộc thi không còn là trường thi, mà là trong đại điện của Hoàng Cung, vì vậy mới có tên là thi Đình.
Đối với thí sinh hàn môn, áp lực tâm lý cực lớn cũng là một cửa ải trong đó.
Hoàng cung nguy nga, canh giữ nghiêm ngặt, cứ mỗi lần bước qua một cửa là có quan văn kiểm tra và lục soát nhiều lần, sau đó thí sinh mới tới được cung điện cuối cùng.
Lần này không giống lần thi trước có vách ngăn ở giữa. Thi Đình kéo dài một ngày, trong cung điện rộng rãi đặt mấy cái bàn. Thậm chí, những thí sinh ngồi gần một chút còn có thể nhìn thấy người bên cạnh đổ đầy mồ hôi trên cổ, trên mặt.
Chung quanh có người giám sát, đôi khi đương kim thánh thượng cũng tới kiểm tra một phen, lộ ra dáng vẻ chủ khảo uy nghi.
Sau một ngày, dưới áp lực cực lớn, tất cả thí sinh đều phải dùng hết tài học bản thân, chẳng những thi thố sự khôn ngoan, trí nhớ mà còn là một tay viết thư pháp.
Cuộc thi Đình kinh khủng cuối cùng cũng đã kết thúc. Toàn bộ thí sinh đều được triều đình an bài ở dịch quán, khách điếm, chờ kết quả thi Đình công bố. Còn tất cả quan lại các bộ khẩn trương chấm bài ở bên trong.
Tuy số người dự thi ít hơn cuộc thi trước rất nhiều, nhưng đều là những người có trình độ cao, nên đám người chấm thi càng phải hao tâm tổn trí phí sức, huống hồ trên đầu còn có Hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vào.
Hơn mười ngày sau, trong Ngự thư phòng ở Hoàng cung, Nguyên Đức Đế đang đọc một quyển sách, chính là Quần Điểu Luận - Phượng Minh Ngô Đồng của Doãn Triệu Tiên.
“Hay, thiên hạ quần điểu giai triêu phượng, thiên đảo chi quán bất khả du.” (*)
Những bầy chim trong thiên hạ đều cúi đầu trước Phượng hoàng, hàng ngàn con chim quán không thể vượt qua được
Theo Nguyên Đức Đế, chuyện này đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của hoàng gia, những đại thần như chim quán không thể lấy tư tưởng Hoàng đế ở nơi cao mà làm bừa làm loạn.
Từ lúc biết rõ Doãn Triệu Tiên đậu hai giải Nguyên, một chút chuyện này đã khiến cho Nguyên Đức Đế hứng thú, đương nhiên còn có thư sách hiếm có này nữa. Mặc dù hoàng đế chưa kịp xem Vị Tri Nghĩa nhưng ý tưởng trên Quần Điểu Luận rất thú vị, nội dung cũng phù hợp với thánh ý.
Mỗi Hoàng đế đều hi vọng bản thân có thể sáng suốt như Phượng Hoàng trong sách, có thể chí cao vô thượng như vậy.
Có thái giám chậm rãi đến gần bàn sách Hoàng đế đang ngồi, thấp giọng bẩm báo.
“Hoàng thượng, mấy vị đại nhân ở Lễ bộ đã đến.”
Nguyên Đức Đế ngẩng đầu, khép sách trong tay lại.
“Để bọn họ tiến vào.”
"Vâng!"
Sau khi thái giám lui ra ngoài, mấy vị quan liền giơ mấy cái khay đi vào Ngự thư phòng, khom người đặt lên bàn sách trước mặt Hoàng đế.
“Khởi bẩm Thánh thượng. Việc chấm điểm cuộc thi Đình đã xong. Quan chức các bộ đã duyệt bài thi. Đây là những bài thi được lựa chọn cho một giáp(*) do các bộ đề cử, mời thánh thượng xem qua!” (*) Một giáp là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa
Một giáp này sẽ lựa ra ba người, chỉ có Hoàng đế mới có tư cách quyết định thứ tự, định ra ai trong ba người này sẽ là môn sinh của thiên tử.
"Trình lên!"
"Vâng!"
Tổng cộng có ba khay, bên trong có bài thi của bảy người, đều là kết quả được lựa chọn cực kỳ cẩn thận.
Có đôi lúc Hoàng đế sẽ đích thân tham dự chấm thi, như vậy thì thường chấm xong sẽ có kết quả luôn. Mặc dù Nguyên Đức Đế không tham gia chấm thi nhưng không ai dám động tay động chân vào phương diện này đấy.
Nguyên Đức Đế mở khay ra, quả nhiên thấy tên Doãn Triệu Tiên trên đó, cùng hai bài thi khác cũng được phủ vải đỏ. Chuyện này đại biểu cho ba bài thi sàn sàn nhau, không phân biệt cao thấp.
"Các ngươi đi xuống đi. Đêm nay ta sẽ xem những bài thi này thật kỹ, sáng mai quyết định một giáp."
"Tuân chỉ!"
Sai khi đám người Lễ bộ lui ra, Nguyên Đức Đế ngồi một mình trong thư phòng, cẩn thận đọc qua bảy bài thi. Một vài bài lật qua loa, Hoàng đế vẫn chú trọng tới ba bài thi màu đỏ kia hơn.
"Không tệ không tệ. . ."
Tán thưởng một câu, Nguyên Đức Đế lấy bút ra viết đề tự…

Mấy ngày sau, Doãn Triệu Tiên giành được Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, trở thành người thứ hai đỗ Tam Nguyên từ khi Đại Trinh lập nước đến nay. Từ Kinh Kỳ phủ truyền ra, nghe đồn ở Quỳnh Lâm yến, Thánh thượng còn tự mình ban rượu. Doãn Triệu Tiên trở thành người được cả quan trường và dân chúng đều ca tụng ở chốn trà dư tửu hậu.
Với tư cách là Trạng Nguyên lang, Doãn Triệu Tiên vừa mệt mỏi, bất đắc dĩ tham gia tiệc xã giao, vừa hưng phần và vui sướng khi đỗ Tam Nguyên. Mặc dù Doãn Triệu Tiên chưa có chức quan, nhưng trong kinh thành đã có danh tiếng có một không hai.
Tin tức này rất nhanh sẽ được người ra roi thúc ngựa truyền về Kê Châu, ngựa sẽ không ngừng vó liền truyền tin đến Đức Thắng phủ huyện Ninh An.
Đứng ở thư các Sở phủ, Kế Duyên nhìn quân cờ màu trắng ngưng thực của Doãn Triệu Tiên, trên viên cờ trắng bay lên chính khí sáng chói. Hắn lẩm bẩm nói.
“Mười năm đau khổ học hành không người hỏi, một lần hành động thành danh thiên hạ biết.”
Nói xong, Kế Duyên đứng lên trên cái bàn trong lầu ba thư các, thò tay lấy bọc đựng áo quần đang giấu trên vải mành. Sau đó, hắn chậm rãi đi đến cửa lầu các, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.
Thanh Đằng kiếm bên cạnh treo lơ lửng, đi theo sau lưng Kế Duyên.
"Doãn phu tử, tự giải quyết cho tốt!"
Hắn lẩm bẩm xong, liền nhìn về hướng dịch quán. Sau khi đóng cửa lại, dưới chân hắn sinh ra sương mù, chậm rãi bay lên, đi về hướng Kinh thành, sau đó rẽ về hướng đông.
Trên bàn ở thư các Sở phủ có lưu lại một tờ giấy Tuyên thành. Còn người nhà họ Sở sẽ phát hiện ra lúc nào thì hắn cũng không rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.