Dịch: Vạn Cổ
Biên: Mèo Bụng Phệ
Phải mất một hồi lâu, Doãn Triệu Tiên và Sử Ngọc Sinh mới bình tĩnh trở lại. Người chủ tiệm văn phòng tứ bảo cười ha hả, nói với bọn họ rằng:
"Xem ra hai vị có số may mắn. Kẻ dám có hành vi ngang tàng như thế tại Trạng Nguyên độ này chắc chắn là dạng nhân vật mà người thường không dám trêu vào. Ngay cả ta còn không dám lên tiếng nhắc nhở đấy. Thôi, đi nhanh lên đi, hay hai vị có muốn xem thử bộ văn phòng tứ bảo nào không?"
Doãn Triệu Tiên và Sử Ngọc Sinh vẫn còn sợ hãi, mồm năm miệng mười nói "Đa tạ, không cần đâu!", rồi thu dọn hòm sách gọn gàng, đi về hướng Bắc.
Đến bến tàu gần đó, quả nhiên hai người trông thấy chiếc thuyền ô bồng quen thuộc. Kế Duyên đã cởi áo tơi, không còn đội mũ, ngồi yên đọc sách tại mũi thuyền; dáng vẻ thư sinh nhàn nhã ấy rất hòa hợp với khu vực nơi đây.
Thấy Kế Duyên rồi, Doãn Triệu Tiên mới an tâm, dẫn Sử Ngọc Sinh cõng hòm sách, chen chúc giữa đám đông, đi thẳng đến bến tàu. Ngay lúc ấy, Kế Duyên cũng đặt quyển sách xuống.
"Kế tiên sinh, vừa rồi chúng tôi..."
Kế Duyên ra hiệu cho Doãn Triệu Tiên dừng lời.
"Được rồi, hai người các vị không nên nghị luận chuyện này thêm nữa. Lên thuyền nhanh lên, chúng ta qua sông!"
Nghe hắn nói vậy, Doãn Triệu Tiên đoán rằng, Kế tiên sinh chắc chắn đã biết rõ chuyện này. Thế là, ông ta không lắm lời nữa, cùng Sử Ngọc Sinh lần lượt lên thuyền.
Vì có kinh nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341403/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.