Dịch: Vạn Cổ
Biên: Mèo Bụng Phệ
Cá lớn đến thế à?
Ngay lúc này, Doãn Triệu Tiên và thư sinh họ Sử cũng kinh ngạc, sửng sốt nhìn người ngư dân đang kéo cần kia.
Con cá mè hoa ấy phải to hơn người bình thường tầm nửa cẳng chân, tạo cảm giác đập vào ánh mắt của người khác.
"Rào rào... lào xào..."
Cơ bản là Kế Duyên chẳng cần dùng đến kỹ thuật câu nhắp, con thuyền ô bồng bé xíu chập chờn dữ dội giữa làn bọt sóng. Chiếc cần câu bằng trúc xanh biếc cong lại như một vầng trăng khuyết.
"Ha ha ha... trước có cá lớn mắc câu, sau lại có bạn cũ từ phương xa đến, vui thật, vui thật!"
Mặc dù con cá lớn quẫy nước mạnh mẽ, nhưng chiếc cần cong vút lại cực kỳ dẻo dai trong tay Kế Duyên. Tay trái của hắn giật khẽ, kéo con cá to bay lên khỏi mặt nước, rơi vào trong giỏ cá tại đầu thuyền.
Thật may khi chiếc giỏ cá hở miệng nhỏ nhắn này lại có thể chứa đủ con cá to ấy. Suýt nữa thì cái đầu to tướng của con cá mè hoa kia mắc vào ngay nắp giỏ, tuy sau đó nó cũng rớt chui tọt vào trong giỏ nhưng hơn nửa thân mình lại mắc kẹt ở bên trên.
Lúc này, Doãn Triệu Tiên và thư sinh họ Sử đang đứng trên bờ, vừa vặn nghe được câu nói của gã ngư dân vừa rồi. Người lạ vẫn dửng dưng, nhưng người quen của hắn lại giật nhẹ chân mày, tựa như cảm xúc đang trong trạng thái vui vẻ.
"Là Kế tiên sinh! Kế tiên sinh!!!... Doãn Triệu Tiên đây nè!!!"
Doãn Triệu Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341401/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.