Dịch: Don’t ask
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Cả chiếc thuyền ô bồng chìm xuống đáy nước. Chung quanh có những dòng nước vô tận lướt qua, thậm chí bên mạn thuyền còn có bọt nước bắn tung tóe, nhưng trên thuyền lại không có giọt nước nào.
Hai mắt Kế Duyên vĩnh viễn không có biến hóa, nhưng trên thực tế, một màn này cực kỳ rung động đối với hắn. Lúc này, cảm giác kích thích cũng không kém hơn chuyện thuyền nhỏ bay trên bầu trời là bao.
Nhìn thuyền ô bồng xuyên thẳng xuống đáy nước, hắn thấy rất nhiều Thủy tộc bơi qua bơi lại bên cạnh. Ngẩng đầu lên có thể thấy được phong cảnh trên mặt nước trở nên mờ nhạt, mang lại cho Kế Duyên cảm giác mới lạ trước nay chưa từng có.
Chẳng qua đây chỉ là ý nghĩ trong đầu của hắn mà thôi. Sau đó, Kế Duyên cũng có chút bất đắc dĩ nhìn lão Long đang đứng ở đầu thuyền.
"Ứng lão tiên sinh, đây là ngài đang mời người sao, hay là ngài nhất quyết trói ta lại luôn đi..."
Ứng Hoành cười "Hắc hắc" một tiếng.
"Lão hủ xin bồi tội với Kế tiên sinh, chỉ vì hành tung của tiên sinh quá mức bí ẩn, trong lòng lão hủ vẫn nhớ mãi bữa rượu mời này đấy!"
Đến lúc này, trong lòng lão Long Ứng Hoành đã thoải mái hơn nhiều, có thể trêu đùa Kế Duyên một chút, xem như trút được ngụm "Ác khí" ba năm tìm người.
"Kế tiên sinh xin cứ yên tâm, người có khả năng đến thọ yến của lão hủ, đa phần đều là những người sống yên ổn tu hành, sẽ không làm cho tiên sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341394/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.