Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Bạch Ngọc Sách Công Chúa
Đầu tiên, Doãn mẫu bước tới nhìn tướng công nhà mình đang nằm trong sân, phát hiện ra gương mặt y ửng đỏ như máu. Lúc này, Doãn Triệu Tiên đang nằm ngủ rất an tĩnh. Sau đó, nàng nhìn trong sân một lượt nhưng không thấy ai cả.
“Thanh nhi, không phải con nói ở đây có một lão tiên sinh rất đáng sợ đã chuốc say cha sao, người ấy đâu rồi?”
Doãn Thanh nhìn quanh một vòng, rồi chạy ra ngoài cửa viện nhưng cậu cũng không thấy ai.
“Chắc là đi rồi…”
Doãn mẫu khẽ sờ mặt tướng công, cảm thấy mặt y hơi nóng, nhưng chỉ ngửi thấy mùi rượu rất nhẹ.
“Thanh nhi, mau đến đây giúp mẹ một tay. Chúng ta đỡ cha về phòng ngủ. Rốt cuộc cha con đã uống bao nhiêu rượu vậy?”
“Cũng không nhiều lắm ạ, con thấy cha chỉ uống một ly đã gục rồi.”
Doãn Thanh chạy hồng hộc từ ngoài cửa vào trong sân. Cậu vừa chuẩn bị dìu phụ thân đứng lên thì đột nhiên nghĩ đến câu nói của lão tiên sinh kia, liền vội vàng ngăn cản mẫu thân.
“Không được, không được. Lão tiên sinh nói đêm nay cha ngủ ở dây. Chúng ta đừng động tới cha nữa, để người ngủ đi!”
Doãn Thanh vừa nói vừa đắp chăn lên người cha mình. Cậu còn cẩn thận kéo chăn che kín ngực cho cha, rồi thắt lại.
Doãn mẫu thấy kỳ quái.
“Làm như vậy đâu được. Cha con ngủ ở đây, nhỡ may cảm lạnh thì sao. Bây giờ, cha con sắp đi thi rồi đấy, đừng để bị bệnh mà ảnh hưởng đến việc đi lại!”
“Mẹ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341375/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.