Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Đúng là Kế Duyên thực sự nghĩ ra được vài lời ngụy biện. Chẳng qua đầu tiên, hắn vẫn thuận theo câu chuyện của Lục Sơn Quân. Cho dù một học trò tốt, tôn kính lão sư của mình thì vẫn thích nghe lão sư khích lệ.
“Nói một hiểu ba. Nghe vậy mà dừng giết chóc chứng tỏ ngộ tính của Sơn Quân rất tốt, lại có năng lực thực hành rất đáng khâm phục. Chẳng qua dù sao Sơn Quân cũng là cọp tu luyện mà sinh ra linh trí. Mặc dù được học tập lễ nghi, cách làm người từ ma cọp nhưng lại không hiểu thói đời nhân gian, ha ha..”
Nói đến đây, Kế Duyên nở nụ cười.
“Tuy nói Lục thư sinh kia không phải kẻ mọt sách, nhưng cũng chỉ giỏi hơn những thư sinh bình thường khác một chút mà thôi.”
Nói tới đây, Kế Duyên chỉ vào những thanh niên hiệp sĩ ở nơi xa.
“Vì sao những người này lên núi săn cọp? Tự nhiên là do trước kia Lục Sơn Quân ăn thịt không ít người. Bọn họ không giống những thợ săn lấy da cọp, lấy xương cọp về nấu cao kia. Bọn họ lên núi săn cọp cũng cũng không phải vì lợi ích cá nhân mà vì muốn trấn an lòng dân. Xét về căn bản, Lục Sơn Quân ăn thịt người có trước, hiệp sĩ lên núi có sau.”
Chẳng qua đến đây, lời nói của Kế Duyên lại xoay chuyển.
“Đương nhiên, những điều này đều là nói nhảm. Người muốn giết ta, ta cũng có thể giết người. Nếu đưa cổ ra cho người khác giết, há không phải bị ngu sao?”
Lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341285/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.