Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Trong lòng Kế Duyên đang hỏi thăm tổ tông mười tám đời của bọn Trương Sĩ Lâm. Mặc dù bọn họ vì lo cho tính mạng của bản thân, nhưng dù sao mình cũng đã cứu bọn họ. Vậy mà không mang mình theo, cũng không thèm chào hỏi một tiếng.
Đáng giận hơn là bây giờ Kế Duyên muốn mắng cũng không dám mắng thành tiếng, chỉ có thể nhịn xuống, khiến cho cả mặt đều đỏ lên.
Hơn nửa ngày, tâm tình Kế Duyên mới ổn định lại.
"Hô... Hô..."
Chờ cho mình bớt giận, Kế Duyên chán nản ngồi bên cạnh tượng Sơn Thần.
“Mẹ kiếp! Ta phải làm sao bây giờ? Nên mạo hiểm xuống núi không?”
Kế Duyên nhìn đồ ăn nước uống bên cạnh tượng Sơn Thần. Cuối cùng đám người này còn có chút lương tâm, để lại cho mình chút đồ ăn.
Đợi tỉnh táo lại một chút, Kế Duyên nhớ tới lúc vừa mới ngủ hình như có nghe thấy Trương Sĩ Lâm gọi hắn. Chẳng qua lúc ấy mình đang ngủ ngon, có lẽ đã không phản ứng.
“Dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng, các ngươi không thể chờ ta tỉnh, nói cám ơn trước mặt ta một tiếng rồi mới đi chứ, không làm vậy thì lay tỉnh ta cũng được mà…”
Kế Duyên vẫn nhịn không được mà than thở. Đám lái buôn này đi như vậy, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.
Dù sao đi tới một thế giới xa lạ, vốn dĩ Kế Duyên có ý định cùng xuống núi với đám lái buôn. Tốt nhất dựa vào thân phận ân nhân cứu mạng, để bọn họ giúp hắn tìm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341280/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.