Vị thiếu niên vừa lau nước mắt vừa nói khiến cho các bằng hữu thấy đồng cảm, nhưng ở thời điểm này, thật sự không thể chỉ dựa vào sự thương cảm là có thể dùng được. Ai cũng đói bụng, tinh thần kém, không có khí lực, toàn thân đầy thương tích, tất cả mọi người đều đã đến cực hạn. Ngay cả với vị thiếu niên vừa nói xong, khi đứng dậy từ đống dây thừng, cậu cũng cảm thấy có chút choáng váng.
“A Trạch ca, ta lạnh, ta đói lắm....”
“Ta cũng đói nữa...”
Bây giờ là đầu mùa xuân, tiết trời vẫn còn rất lạnh. Bởi vì bọn họ đi lại trong núi dưới điều kiện môi trường ẩm ướt nên quần áo phần lớn đã mất đi tác dụng giữ ấm thân thể. Lúc trước, cả đám vừa leo trèo vừa chạy nhảy thì còn đỡ, bây giờ ngồi nghỉ ngơi liền cảm thấy lạnh không chịu nổi.
Có đứa trên mặt toàn là nước mắt, bàn tay và gương mặt đều bị thương do mấy bụi cỏ dại có gai cứa vào và đầu cũng bị đau vì mấy lần té ngã.
“Chúng ta, chúng ta tìm một nơi nghỉ lại trước đi, rồi ăn chút gì đó.”
Vị thiếu niên được gọi là A Trạch dùng ống tay áo hung hăng chùi lên mặt, lau đi nước mắt và nước mũi. Vết thương trên mặt cậu có vẻ như hơi nứt ra nên vô cùng đau đớn.
“Đi nào. Tất cả đứng lên, đừng ngồi nữa. Cứ ngồi mãi là không đi được đâu!”
“Tất cả mọi người đứng lên. Chúng ta đi tìm nơi có thể che mưa che gió nào!”
“Giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2635653/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.