Liêu Đại Khâu nhìn Kế Duyên và Thường Dịch với thần tình đầy kích động.
“Hai vị tiên sinh, hai người xem có chuẩn không? Ý ta là, điều hai người đang nói là thật ư? Tiểu Bảo... Nó, nó còn sống thật à?”
Trong mấy lần xem bói khi trước, dù gia đình nhà lão Liêu cũng có nghe phán đấy, mặc dù tâm trạng cũng phập phồng nhưng không quá phóng đại như thế này.
Nhưng chẳng hiểu sao, lời nói của hai vị đại tiên sinh này lại nghe có vẻ thuyết phục đến bất ngờ, như thể những gì họ nói đều là sự thật vậy.
Thế nên, Liêu Đại Khâu đột nhiên trở nên kích động lên. Mà không gì lão, phu nhân của lão ta đang đứng trước cửa nhà bếp cũng y hệt thế. Loại cảm giác này dường như không phải cả hai đang nghe thầy bói phán, mà là do quan viên mang thư đến nhà, nói rằng con trai cả của họ vẫn còn sống.
Đứa con út của nhà họ Liêu đang đứng tại cửa nhà bếp cũng cảm thấy có chút khó hiểu khi nhìn cha mẹ mình như vậy. Nó bèn kéo nhẹ tay áo của người phụ nữ kia.
“Mẫu thân...”
Liêu mẫu định thần lại, xoa nhẹ khuôn mặt của cậu con trai út nhưng vẫn chú ý đến hai vị tiên sinh và lão Liêu đang ngồi bên kia.
Trước sự phấn khích của đôi phu phụ già, Kế Duyên và Thường Dịch đương nhiên cũng thông cảm. Hắn lại gật đầu một cách trịnh trọng, sau đó mới đáp:
“Đúng vậy, con trai cả của các ngươi, Liêu Chính Bảo, vẫn còn sống. Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2635506/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.