Thôn Mao Than có hai miếu Thổ địa. Một cái ở cuối thôn, là một căn nhà nhỏ có hai gian, trong đó còn có bức tượng bằng đất sét đàng hoàng nghiêm chỉnh, tuy không quá tinh xảo nhưng vẫn có bàn thờ, lại còn có một ít cống phẩm.
Còn ngôi miếu Thổ địa thứ hai tọa lạc ở khu mộ phần. Nơi này cũng chỉ là một ngôi nhà đất nhỏ cao bằng nửa người, thờ tượng Thổ địa bên trong nên không đến mức bị mưa gió thổi bay.
Nhưng Thổ Địa Công không sống ở ngôi miếu cuối thôn, mà thường xuyên lưu lại tại miếu nhỏ ở khu mộ phần này, cũng là để tiện cho việc coi chừng bọn quỷ hồn ở đây.
Thổ Địa Công đứng bên cạnh thở dài. Ông ta đã canh giữ thôn Mao Than khoảng bảy tám mươi năm nay. Tuy rằng nguyên thân là tinh quái, cũng không phải phàm nhân sau khi chết trở thành quỷ thần, nhưng ông vẫn có chút cảm tình đối với ngôi làng này. Tất cả già trẻ lớn bé trong thôn, dường như ông đều nhìn mọi người lớn lên đấy.
Đặc biệt là người dân trong thôn khá tốt, trong thời buổi không yên ổn như vậy mà bọn họ vẫn xây dựng lên một khu nghĩa mộ (*) cũng đủ để nói rõ điểm này. Vì thế, nếu xảy ra loại chuyện kia thì Thổ Địa Công vẫn muốn xoay xở trong phạm vi khả năng của mình.
(*Nghĩa mộ: phần mộ chôn người chết vô chủ thời xưa.)
Chẳng qua, ông ta chỉ là một Thổ Địa nho nhỏ và phạm vi quản hạt cũng chỉ ở quanh thôn Mao Than.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2635496/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.