Nhìn tình hình hiện tại, Kế Duyên cảm thấy chuyện của Doãn Thanh và Thường Bình công chúa cơ bản đã ổn thỏa, may mắn là dường như hai người họ không mang tâm lý chống đối. Hơn nữa, Thường Bình công chúa còn có chút ngưỡng mộ dáng vẻ của Doãn Thanh.
Chỉ là, Doãn Thanh đã hơn ba mươi, và mặc dù Thường Bình công chúa được xem như lớn tuổi nhất trong số các hoàng tử và công chúa, nàng cũng mới mười tám mà thôi. Rõ ràng, Doãn Thanh chính là trâu già gặm cỏ non.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, kể như là chủ và khách đều vui vẻ. Nhưng vì đây là thời điểm thích hợp để thừa thắng xông lên, Hồng Vũ Đế lấy cớ là tâm trạng đang rất vui vẻ nên muốn ở lại Doãn phủ để tâm sự nhiều hơn. Người của Doãn phủ dĩ nhiên rất biết phối hợp, mà phối hợp làm gì thế? Tất nhiên, là phối hợp để sắp xếp cho Doãn Thanh và Thường Bình công chúa có không gian riêng cùng nhau, dành nhiều thời gian ở bên nhau rồi.
Đồng thời, Doãn Thanh và Thường Bình công chúa cũng không hề phản đối gì. Nếu đã thế, vậy là Doãn Thanh đã có thể thực hiện lời hứa vẽ tranh cho nàng trước đó. Sau khi Doãn Thanh ưng thuận, hai người bèn cùng hai thị nữ tiến về phía thư phòng của y.
Sảnh tiếp khách được bếp lò nóng sưởi ấm nên không gian rất dễ chịu. Lúc này, Hồng Vũ Đế và Doãn Triệu Tiên đang ngồi đánh cờ với nhau trên một chiếc sạp được phủ bằng lông tơ, giữa hai người là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2635467/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.