Nghe câu hỏi của Kế Duyên, Hồ Vân có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Thưa tiên sinh! Ngài cũng đã nói với ta và Lục Sơn Quân rằng, văn hóa nhân tộc rất rộng lớn và sâu sắc. Thấy nhiều, dĩ nhiên ta sẽ hiểu nhiều. Nam chưa lập gia đình, nữ chưa lấy chồng, đoán cũng dễ mà.”
“Ngươi biết nàng ta là cô nương chưa gả đi à?”
Kế Duyên hứng thú hỏi Hồ Vân; lẽ nào con hồ ly này đã tu thành một loại pháp nhãn nào đó, tự ngộ ra một dạng thủ thuật tựa như Vọng khí chi thuật ư?
Chỉ là Kế Duyên đã lầm, trong khi Hồ Vân chỉ móng vuốt vào mũi nó.
“Đoán được mà, cô nương chưa phá thân thì có mùi khác đấy, lại còn tỏa ra cái mùi...”
“Được rồi, được rồi...”
Kế Duyên không khỏi dở khóc dở cười. Đây vẫn là phương thức của động vật, nhưng phải nói là rất chính xác.
Hồ Vân vừa cười “ha ha”, vừa nhìn Doãn Thanh đi cùng cô gái lạ mặt kia đi xa. Đương nhiên, nó biết Doãn Thanh cũng không còn trẻ nữa, và y lẽ ra nên cân nhắc về vấn đề chung thân đại sự từ lâu rồi.
“Kế tiên sinh, ngài nghĩ sao về cô gái này? Có xứng đáng với Doãn Thanh hay không?”
“Ừm, còn tùy thuộc vào suy nghĩ của chính Doãn Thanh. Về phần cô gái đó, nàng cũng không phải là một người bình thường đâu, ắt hẳn là công chúa trong hoàng tộc đấy.”
Nghe Kế Duyên nói vậy, Hồ Vân bèn áp dụng ngay động tác vuốt nhẹ chòm lông nơi cằm mà nó học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2635463/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.