Thiết Phong đứng đó suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên lóe ra một ý tưởng trong tâm thức. Gã chợt nghĩ đến một vị tiên sinh phong nhã với chiếc trâm mặc ngọc cắm trên búi tóc.
Cứ như vậy trong chốc lát, Thiết Phong nhìn lại lão tiên sinh kia nhưng không còn thấy ai ở đấy nữa. Người hành hương đến đi tấp nập tại Đại Lương tự, thế nên không dễ để tìm ra một người vừa lạc khỏi tầm mắt.
“Phong nhi, con sững sờ gì ở nơi đó thế? Sao không mau đến đây!”
Nghe giọng mẫu thân vọng đến, Thiết Phong cũng tạm thời không thể để tâm đến chuyện khác. Đáp xong một chữ "tới liền", gã bước vào đại điện của Phật ấn Minh Vương.
Bên trong điện đặt tượng của Minh Vương đang bắt Phật ấn rất trang nghiêm. Kim thân được dát vàng, trông mông lung nhưng không quá chói lóa dưới ánh nắng mặt trời và ánh đèn chong trong phòng, đủ khiến người người thầm kính sợ trong lòng.
Giống như tất cả những người hành hương khác, Thiết Phong, mẫu thân và nha hoàn cùng thắp hương lễ bái, sau đó còn không quên để lại chút tiền vào rương công đức.
…
Nội viện của Đại Lương tự mở cửa cho khách hành hương ở một mức độ hạn chế. Và vào một ngày như thế này, cơ bản thì chỉ có một số lượng rất ts người có thể vào bên trong.
Tuy nhiên, lão Long hoàn toàn không hiện thân trước mặt các tăng nhân ở lối vào nội viện. Ông trực tiếp đi ngang qua họ mà không ai có thể nhận ra cả. Thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2635450/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.