🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau một thời gian, rốt cuộc Doãn Trọng cũng quen với việc ở cùng phòng với một con hồ ly biết nói, và cảm giác mới lạ của một đứa trẻ nhanh chóng lên ngôi.



Chẳng những nó không sợ Hồ Vân mà còn kéo ghế ngồi bên cạnh Doãn Thanh. Nhìn con hồ ly đỏ gần sát trong gang tấc, nó cứ muốn chạm vào nhưng lại không dám.



Sau một lúc lâu, Doãn Trọng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thế là quay sang đối mặt với Doãn Thanh, nói:



“Đại ca, đệ nhớ hồi nhỏ huynh có kể cho đệ nghe vào câu chuyện. Huynh bảo, huynh có một người bạn trên núi, chính là nó ư?”



“Hồi còn nhỏ à? Nghe đệ nói, ta cứ tưởng hiện giờ đệ đã trưởng thành rồi chứ? Tiểu tử thúi này.”



Doãn Thanh vừa cười, vừa bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Trọng.



“Trước đây, huynh từng kể về một con hồ ly nhỏ tên Hồ Vân. Nó còn chơi đùa cùng huynh, đi học cùng huynh nữa. Sao trí nhớ của đệ kém thế?”



Doãn Trọng né ngang né dọc nhưng không thể trốn tránh khỏi bàn tay của huynh trưởng mình; khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vẫn bị bóp đau nhói. Rõ ràng là đại ca chưa từng luyện tập võ công, nhưng sao lại khỏe đến vậy?



“À... Đệ quên á. Huynh kể từ lúc bốn, năm tuổi cơ mà, làm sao đệ nhớ nổi? Trong trí nhớ của đệ, đệ còn tưởng huynh nuôi một chú chó ấy.”



Gần như ngay lập tức, Hồ Vân quay đầu lại nhìn Doãn Trọng. Đối với nó, cụm từ “chú chó” quá nhạy cảm.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2635444/chuong-417.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Lạn Kha Kì Duyên
Chương 417: Tự Trận
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.