Thủ đoạn ẩn nấp của mấy chữ nhỏ trên Kiếm Ý Thiếp đúng là kỹ năng trời sinh. Nếu Kế Duyên không để ý thì cũng sẽ rất dễ bỏ qua, nhưng khi sau này quen rồi thì bọn nhỏ "hết đường mà trốn."
Cư Nguyên Tử không hổ là Đại chân nhân đã tu hành ở Ngọc Hoài Sơn bảy tám trăm năm, đạo hạnh cũng chỉ kém lão khất cái một chút. Quả thực, lão có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của đám chữ nhỏ kia.
Lão nhíu mày nhìn thân cây, sau khi xem xét tường tận một hồi, lại có chút không quá chắc chắn, giống như chỉ là ảo giác. Nhưng đã đến bực tu vi như Cư Nguyên Tử, cái gọi là "ảo giác" đã không còn tồn tại nữa rồi.
Sau đó, lão tự tìm cho mình một cách giải thích hợp lý, cảm thấy đại khái nguyên nhân là do cây táo không bình thường này. Nghe nói, cây táo này đã hình thành nên trí thông minh, mặc dù còn chưa ngưng tụ tinh linh nhưng rốt cuộc vẫn là cây táo ở Cư An Tiểu Các, chắc chắn không phải vật bình thường.
Cảm giác bị nhìn chăm chú thoáng qua lúc nãy chắc hẳn do cây táo này rồi.
Chỉ là, dù sao Cư Nguyên Tử chỉ cần không hỏi thì Kế Duyên cũng coi như không thấy gì. Hắn chẳng phân biệt già trẻ lớn bé, cứ rót cho mỗi người một ly trà nóng hổi.
Lúc Kế Duyên đang châm trà, hắn cũng quan sát những người này. Cư Nguyên Tử và Cừu Phong thì không cần nhắc đến; đây là lần đầu tiên hắn gặp Dương Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2635429/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.