Vừa nói chuyện, Kế Duyên cũng hơi chắp tay, xem như trả lại cái lễ của Yến Phi.
So với hiệp khách tuổi trẻ oai hùng bừng bừng năm đó, giờ Yến Phi hiển nhiên đã không còn non nớt nữa, mà nhiều thêm một phần tang thương cùng những thứ khác.
Từ những gì Kế Duyên nghe được, không cần đưa mắt nhìn cũng biết Yến Phi giờ thế nào. Phần chuôi trên bảo kiếm của y đã không còn đính tua, trong lòng đoán chừng cũng như thế.
Ngược lại, nghe Kế Duyên nói lời này, Yến Phi cũng không hề cảm thấy bị châm chọc hay xúc phạm, chỉ mỉm cười.
“Đúng là tiên sinh có thể nhìn thấu mọi chuyện. Xa quê hương gặp được cố nhân, chúng ta cũng không cần bàn đến những chuyện làm ảnh hưởng phong cảnh. Đi thôi, trời sắp tối rồi. Trong vòng phương viên trăm dặm không có tòa thành trấn thứ hai nào ra dáng, ta mời tiên sinh vào thành uống một chén.”
Nói xong câu này, Yến Phi đã ra khỏi đình, Kế Duyên cũng theo cùng. Lúc đi đến bên những cái xác kia, Kế Duyên bèn dừng lại một chút.
Thấy Kế Duyên dừng bước, Yến Phi ở phía trước cũng dừng lại một chút, quay đầu nhìn hắn.
“Kế tiên sinh muốn chôn xác hộ cho bọn chúng?”
Kế Duyên nhìn Yến Phi, lắc đầu.
“Không thân chẳng quen, lại muốn đẩy ta vào chỗ chết, như bọn hắn nói, nơi đây ban đêm có rất nhiều tẩu thú, tội gì làm phiền chính mình cơ chứ.”
Vốn dĩ y cho rằng Kế Duyên lại nói đạo lý lớn lao một phen, định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2635176/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.