Chờ Cừu Phong rời đi, lúc này Doãn Thanh và Hồ Vân ở trong sân nhỏ Cư An Tiểu Các mới thoải mái hơn.
Kế Duyên vẫn đứng ngoài cửa chưa quay vào. Doãn Thanh liền quay đầu, dùng giọng điệu của phu tử dạy dỗ Hồ Vân.
"Ngươi xem lại ngươi đi. Một con hồ ly mà suốt ngày hô to gọi nhỏ. May mà ở đây có Kế tiên sinh, nếu là nơi khác, người khác nhìn thấy một con hồ ly thỉnh thoảng chạy nhảy bằng hai chân, còn biết nói chuyện thì sao hả? Đầu tiên là dọa chết khiếp người ta, sau đó sẽ có cả đống cuốc, xẻng, được đám dân thường cầm tới nện chết ngươi đó!"
"Ngươi nói bậy! Hơn nữa, ta mà sợ bọn họ sao? Móng vuốt và răng của ta cũng lợi hại lắm!"
Hồ Vân gào to, vẫy bộ móng vuốt sắc bén của mình, cùng tranh luận với Doãn Thanh.
"Ơ, lợi hại như vậy sao, vậy tại sao lúc chúng ta đi ngoài đường, vừa thấy mấy con chó là lông trên lưng ngươi dựng đứng lên thế?"
Doãn Thanh bĩu môi, ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn xích hồ, làm cho con cáo nhỏ giống như mèo con xù lông. Nó nhếch môi, nhe ra mấy chiếc răng nanh nho nhỏ, bộ dáng như muốn ăn thua với Doãn Thanh.
"Chậc chậc chậc..."
Doãn Thanh cũng xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
"Đến đây, đến đây, xem ai đánh ai nào!"
Một người một cáo duy trì tư thế hằm hè cả buổi, nhưng không đứa nào tiến lên một bước. Một lát sau, thấy tình hình có chút không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2634954/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.