Chút sóng gió ấy ở Ngọc Hoài Sơn tạm thời chưa ảnh hưởng đến người khác, thậm chí ngay cả những người tu tiên ở Ngọc Hoài Sơn cũng không nắm rõ tình hình cho lắm. Tất nhiên, chuyện này cũng tạm thời không ảnh hưởng đến Kế Duyên.
Bay trên trời thì không cần vòng tới vòng lui, vì vậy khoảng cách từ phủ thành Đức Thắng phủ đến huyện Ninh An hơn một trăm năm mươi dặm tính theo đường chim bay, cũng không tính là quá xa đối với một người có thể cưỡi mây đạp gió như Kế Duyên hôm nay.
Mặc dù hắn có một thói quen phi hành chậm như rùa, chân đạp mây mù, cuốn theo từng đợt gió mát dưới chân, thì cũng chỉ tốn gần hai khắc là đã bay đến bầu trời huyện Ninh An.
Từ trên không, hắn có thể nhìn thấy ở một nơi xa xôi hẻo lánh trong phường Thiên Ngưu có một cỗ linh khí lờ mờ hội tụ. Thậm chí khi mở pháp nhãn ra, hắn còn có thể thấy thứ ánh sáng màu xanh lục ẩn giấu linh khí mà không phải ai cũng chú ý đến.
‘Cây táo?’
Kế Duyên hơi kinh ngạc. Từng đợt gió thanh mát thổi quần áo, tóc tai bay lất phất. Hắn chậm rãi cưỡi mây đi tới, sau đó đáp xuống sân nhỏ của Cư An Tiểu Các.
“Xào xạc…Xào xạc…”
Dường như cơn gió trong sân lớn hơn một chút, toàn bộ thân cây, cành lá đều bắt đầu đung đưa lắc lư. Giờ phút này, từng trái táo đỏ thẫm cũng nhao nhao sáng lên sắc đỏ mờ mờ.
Vèo. . . Vèo. . . Vèo. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2634934/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.