Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Lưu Kim Bưu
***
Kế Duyên nhìn đám người thở hổn hển, luống cuống tay chân kia, rồi lại nhìn đứa bé bảy tám tuổi mặt mày nhợt nhạt đang mê man trong lòng một nữ tử.
Kế Duyên thấy cậu bé không giống một người đang ngất xỉu bình thường, mà thực ra là bị mất hồn. Nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mí mắt cậu run run, hoặc khẽ nhíu mày, xem ra phần hồn phách bị mất vẫn chưa bị tổn thương và cũng chưa mất liên hệ với thân thể.
Tuy rằng, hắn cũng chỉ mới nhìn thấy chứng mất hồn này một lần duy nhất ở thôn Thượng Hà Câu, huyện Tuế Viễn mà thôi. Đó là lúc hắn vừa đánh xà mỹ nữ xong, một gã lái buôn kinh hãi quá mức đã bị doạ đến nỗi hồn phách rời khỏi thân thể trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng hiện tại, tình trạng mất hồn của đứa bé này dường như có điểm đặc thù.
‘Có chút ý tứ, hình như bản thân nó tự thoát ra ngoài!’
Pháp nhãn của hắn mở ra nhưng không thấy dấu vết ngất vì sợ trên người đứa bé này, càng không có trúng khí tức sót lại của tà pháp nào. Hắn suy nghĩ cũng chỉ có thể phỏng đoán hồn phách tự thoát ra khỏi cơ thể, dù sao đứa nhỏ này quả thực có chút đặc biệt.
Số người ít hơn một nửa, với tình cảnh này, không biết bọn họ đã gặp phải tập kích gì rồi.
Nếu bọn họ bị phường đạo tặc hung ác đuổi giết, Kế Duyên cảm thấy mình có thể quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2634816/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.