Dịch: Phong Thanh
Biên: Cún Con
***
“Ầm ầm…”
Lúc này chân trời mơ hồ vang lên tiếng sấm, Kế Duyên ngẩng đầu nhìn thì không thấy gì ngoài ánh thiểm điện xa xa và mây đen ngập trời. Chắc trời sắp mưa rồi!
“Trời đang nắng bỗng đổ mưa. Điềm may!”
Sau khi tới thế giới này, hai mắt ảnh hưởng đến thị lực nên hắn thích nhất trời mưa. Nói cho chính xác thì hắn thích lượng mưa vừa phải, không quá ít cũng không quá nhiều.
Tuy mọi người thấy Kế Duyên hành động bình thường nhưng hắn cũng không thể che giấu được thị lực kém cỏi của bản thân. Chỉ khi có trời mưa thì nội tâm Kế Duyên mới cảm thấy an lòng.
Hắn lấy cành liễu mà Doãn Thanh hái hôm qua, đánh răng rửa mặt qua loa rồi cầm ô đi lên phố.
Ở trên đường, Kế Duyên không ngửi thấy hương hoa táo thường ngày nữa. Có lẽ hàng xóm ở phường Thiên Ngưu sau khi ngủ dậy sẽ cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không biết chính xác là gì. Ai đó nhạy cảm hẳn sẽ giật mình nghĩ đến hương thơm ngày hôm qua đã không còn.
Nhưng ít ra Kế Duyên không thấy ai dò hỏi sự kỳ lạ này.
Hắn vừa ra khỏi phường Thiên Ngưu, mưa lớn liền ập xuống.
“Ào ào ào…”
Trùng hợp thay, trước khi hạt mưa rơi xuống vài giây thì Kế Duyên đã đưa ô che đầu. Hắn lắng nghe tiếng mưa rả rích, tiếng mọi người chạy vội vì không kịp chuẩn bị ô, tiếng chó trên phố, hắn bèn cười khẩy.
Giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2634691/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.