Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Chờ tới lúc hoàn toàn không nghe được bất kỳ tiếng động gì nữa, sau một lúc lâu, Kế Duyên liền ngồi tựa ngay vào tượng Sơn Thần. Hắn cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa, mồ hôi càng chảy ra nhễ nhại.
Vừa rồi hao tốn thể lực giống như thời học đại học hắn phải chạy việt dã liên tục mấy chục cây số vậy. Lúc này, Kế Duyên còn không đủ sức nhấc đầu ngón tay, chỉ giống như một con chó chết nằm dựa vào tượng Sơn Thần thở dốc.
Bọn Trương Sĩ Lâm thấy được cảnh này thì không biết phải làm sao. Vốn dĩ bọn hắn còn đang vui mừng vì còn sống, bỗng hoảng hốt la lên.
“Đại sư, đại sư, ngài không sao chứ?”
“Nước….”
“Nước! Nước! Nước đâu? Nhanh lấy nước cho đại sư!!”
Trương Sĩ Lâm và bọn lái buôn luống cuống tay chân. người lấy khăn mặt, người lấy ống trúc đựng nước, còn có người ở bên cạnh dùng y phục quạt gió cho Kế Duyên.
“Nước đây! Nước đây! Mời ngài dùng”
Lúc đầu Trương Sĩ Lâm muốn đưa ống trúc cho Kế Duyên, lại phát hiện hắn chỉ thở dốc mà không đưa tay ra. Gã liền cẩn thận nghiêng ống trúc đến bên miệng Kế Duyên.
“Ùng ục…ùng ục…Ọc…”
Kế Duyên uống ừng ực như điên, sau một hồi hắn cũng uống đủ.
Bọn Trương Sĩ Lâm vẫn còn khẩn trương không buông tay, mà bây giờ bị ống trúc che kín miệng, tay chân hắn lại không có lực.
“Dừng, có chút sức lực rồi!”
Kế Duyên đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2634607/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.