Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Mình còn cứu được, còn sống mà?
Dù các ngươi có nhìn thấy một xác chết thì cũng phải báo cảnh sát chứ?
Kế Duyên không hiểu trong não đám người này suy nghĩ cái gì, bọn họ làm như vậy cũng giống như giết người nha.
Cách nói chuyện vừa rồi cũng kỳ quái, chẳng lẽ đầu óc những người này có vấn đề?
Kế Duyên cảm nhận được đám người này không nói đùa. Bọn họ thật không để ý tới hắn nữa. Sau khi một người trong số đó đặt một miếng vải ướt lên trán hắn thì tất cả mọi người đều rối rít rời khỏi.
Trương Sĩ Lâm dặn dò mọi người chuyển chỗ nhóm lửa lại gần tượng Sơn Thần, để tên ăn mày đang thoi thóp kia có thể ấm hơn một chút.
“Cạch... cạch... cạch...”
Âm thanh của đá đánh lửa nện vào nhau không ngừng vang lên, có tia lửa lóe lên. Sau một lúc, một ngọn lửa nhỏ bốc cháy.
“Lấy củi! Lấy củi!”
“Đến rồi! Đến rồi!.”
“Đừng bỏ gần quá!”
Đặt lên một ít cành cây nhỏ, cẩn thận nhóm lửa, rất nhanh ngọn lửa đã cháy lan ra.
Đám lái buôn liền dựng lên một cái bếp lò bằng đất, rồi đặt nồi sắt lên. Có người mang theo ống trúc đựng nước mưa từ cửa miếu đi vào, đổ vào trong nồi, mọi việc đều được làm rất ngay ngắn trật tự.
Sau khi làm xong việc, đám lái buôn mới tạm thời an tĩnh lại, tất cả ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
“Ầm... ầm...”
Cuối chân trời, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen-2/2634594/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.