Chương trước
Chương sau
Sau khi Văn Thiệu xuống xe thì anh đi thẳng về phía cửa.

Giang Vãn Ninh ngồi trên vali hành lý, lắc lư đôi chân nhìn anh đang đến gần, trái tim hận không thể nhảy theo tiết tấu của điệu trống thắt lưng An Tắc [*].

[*] Điệu trống thắt lưng An Tắc (安塞腰鼓): Điệu múa truyền thống của quận An Tắc, thành phố Diên An, tỉnh Thiểm Tây, là một trong những di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia.

Cô đã tính chuẩn xác thời cơ, khi nhìn thấy Văn Thiệu đang cách mình chỉ có hai mét, cô bỗng nhảy xuống khỏi vali…

“Ồi…” Sau khi Giang Vãn Ninh nhảy xuống thì cố ý giả vờ như bàn chân không có sức lực, nghiêng người về phía trước.

Cùng lúc đó, Văn Thiệu lùi lại một bước, dùng dáng vẻ bình thản mà nhìn cô.

Giang Vãn Ninh lảo đảo về phía trước một bước, sau đó bị ép phải đứng vững.

Người đàn ông kia hận không thể cách xa mình hai trạm đường, hơn nữa, nhìn dáng vẻ lạnh lùng đó đi, có khả năng lớn là anh sẽ trơ mắt nhìn mình ngã chết.

Mưu kế thất bại, Giang Vãn Ninh không thấy xấu hổ chút nào, sau khi cô đứng vững lại thì đi về phía trước hai bước, nói ra lời thoại mà mình đã luyện tập rất nhiều lần…

“Chào anh, em là người mới vừa dọn tới ở bên cạnh, em tên là Giang Vãn Ninh.”

“Chào cô.” Văn Thiệu hơi gật đầu.

Trong một ngày ngắn ngủi mà đã có thể chuyển đến sát vách, xem ra cô không chỉ “kiên trì không ngừng” hơn Từ Nhất Hàm, đầu óc cũng nhanh nhẹn hơn một chút.

Giang Vãn Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Cái sân đó thiếu kính thủy tinh, không biết em có thể ở nhờ chỗ anh một đêm không?”

Buổi chiều, sau khi Giang Vãn Ninh nhìn thấy tấm kính thủy tinh vỡ nát kia thì liên hệ với lão Từ của chùa ngay, lão Từ nói hôm sau mới có thể tìm người đến thay, đồng thời, trong sân chỉ có căn phòng đó là có giường, đưa ra lời kiến nghị đêm nay Giang Vãn Ninh nên quay về chỗ của đoàn du lịch ngủ.

Giang Vãn Ninh gọi điện thoại cho người dẫn đoàn ngay, sau khi người dẫn đoàn ấp úng nói đã cho người khác dùng căn phòng của cô và Trần Thư Nhiễm, cô hận không thể quỳ xuống dập đầu ba cái với ông trời.

Còn đang nghĩ xem phải dùng cái lý do sứt sẹo nào để gặp anh đây, chẳng phải là cô đã có lý do luôn rồi à?

Giang Vãn Ninh mang khuôn mặt tràn đầy mong đợi nhìn hàng xóm mới của cô: “Lão Từ nói trong viện của anh có một căn phòng khách, em chỉ ngủ một đêm thôi.”

“Lão Từ nhận quyên góp à?” Chẳng trách cô có thể chuyển đến sát vách ở.

Văn Thiệu có ý muốn từ chối: “Đoàn du lịch của cô…”

“Đừng nhắc đến đoàn du lịch hay là người dẫn đoàn vô lương tâm kia nữa! Đã cho người khác ở phòng của em luôn rồi.” Giang Vãn Ninh vừa nói vừa ở thầm xin lỗi người dẫn đoàn trong lòng.

Cô bỗng cúi đầu, mí mắt cụp xuống, giống như con mèo hoang nhỏ bé bị người ta từ chối cho vào nhà sưởi ấm.

“Vậy thì thôi, em biết, vốn dĩ chúng ta cũng không quen biết gì cả, anh không có lý do gì phải giúp đỡ em hết.” Lúc nói ra những lời này, Giang Vãn Ninh tủi thân đến mức sắp bật khóc tới nơi luôn rồi, chỉ cược người đàn ông này còn có chút lòng thương hương tiếc ngọc.

Ai ngờ đâu, Văn Thiệu không hề lay động chút nào.

Anh lạnh nhạt nhìn Giang Vãn Ninh diễn kịch, gật đầu và vô cùng tán thành với cách nói cô biên soạn ra vì để giả vờ đáng thương: “Đúng thế.”

Quả thật là anh không có lý do gì để giúp đỡ hay chứa chấp một người mà anh không quen không biết, đặc biệt là người không quen biết này còn coi trọng gương mặt của mình.

Giang Vãn Ninh kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa rồi cô và Trần Thư Nhiễm chỉ gọi video diễn tập đến đoạn này thôi, cô nên nói cái gì tiếp đây?

Giờ phút này, tai cô đã đỏ ửng hết lên, lại không thể nói ra được lời khác thường nào nữa.

“Nhưng tôi có thể bảo tài xế quay lại đón cô để cô xuống dưới núi ở một đêm.” Văn Thiệu nhượng bộ, dù sao thì, anh không thể trơ mắt ra nhìn một cô gái hơn nửa đêm nửa hôm ở trong núi mà không có chỗ để đi được.

Nói xong, anh lập tức bấm gọi điện thoại cho trợ lý Lưu: “Quay lại một chuyến đi, chở người đến khách sạn dưới núi.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng chừng mấy giây, sau đó đáp lời: “Được, sếp Văn.”

“Cô vào trong chờ đi.” Văn Thiệu chỉ vào sân của cô ở bên cạnh: “Một lát nữa người tới thì sẽ sang gọi cô.”

“Được, cảm ơn anh.” Giang Vãn Ninh nở một nụ cười: “Đã làm phiền anh rồi.”

Văn Thiệu dõi mắt nhìn cô thành thật đi vào sân, sau đó anh mới lấy chìa khóa đặt dưới hòm thư của mình ra rồi đi mở cửa.

Vào nhà thu dọn đồ đạc xong thì tắm rửa một lát, sau khi đi ra ngoài, Văn Thiệu nhìn thấy trên điện thoại có sáu cuộc gọi nhỡ từ trợ lý Lưu, anh gọi lại: “Alo? Đến rồi thì đi thẳng qua bên cạnh đón…”

Văn Thiệu còn chưa nói xong thì đã bị trợ lý Lưu ngắt lời, bị ép nghe cậu ta nói liên miên lải nhải một tràng dài.

Cúp điện thoại, Văn Thiệu mím môi bình tĩnh hồi lâu, tiện tay lấy cái áo khoác rồi đi ra ngoài.

Giang Vãn Ninh nằm sấp trên mặt bàn đợi hơn một tiếng đồng hồ, căn phòng này không chỉ có cửa sổ bị hỏng mà cửa cũng đóng không kín, gió lùa vào không ngừng, cô lạnh đến mức toàn thân run rẩy.

Khi Văn Thiệu đi đến viện ở sát vách thì nhìn thấy dáng vẻ cô xụ mặt nằm sấp trên bàn, thân hình trông yếu đuối, bên ngoài áo khoác còn lồng áo ngủ để sưởi ấm, hai ống tay của áo ngủ buộc lại trên cổ, hẳn là cô đã bị cóng không hề nhẹ.

Văn Thiện vừa vào sân là Giang Vãn Ninh đã kích động đứng bật dậy, kéo vali hành lý đi ra ngoài: “Tài xế của anh tới rồi à? Em sắp chết cóng rồi đây, có điều, ban đêm đường núi không dễ đi cũng là chuyện bình thường, thật là làm phiền anh ta quá, một lát nữa xuống núi em sẽ mời anh ta ăn khuya…”

Văn Thiệu nghe thấy cô nói muốn cảm ơn tài xế, nhận ra Giang Vãn Ninh cũng không có tính tình của một đại tiểu thư như mình đã nghĩ.

“Tài xế không tới được.” Văn Thiệu lạnh nhạt nói.

Cả người Giang Vãn Ninh như bị sét đánh: “Cái gì, không tới được nghĩa là sao vậy anh?”

“Xe lọt xuống hố nên không lái được nữa, đang ở giữa sườn núi chờ cứu viện.” Nghe trợ lý Lưu nói thì chắc là phải chờ tới hừng đông, cậu ta và tài xế định đi bộ xuống núi tìm một chỗ ở qua đêm.

Giang Vãn Ninh sững sờ nhìn anh.

Cô nhìn anh với ánh mắt đó khiến anh không được tự nhiên cho lắm: “Cho cô ở phòng khách một đêm.”

“Ồ… Cảm ơn.” Giang Vãn Ninh đi hai bước thì đột ngột dừng lại: “Em quay vào lấy đồ.”

Cô chạy vào phòng lấy vật dụng cho giường và chăn tơ tằm lúc chiều dì giúp việc mang tới rồi đi ra ngoài.

Văn Thiệu nhìn thấy tư thế giống như dọn nhà này của cô thì hơi líu lưỡi, ngủ một đêm ở sát vách mà cần nhiều hành lý đến vậy ư?

Rất nhanh sau đó, Giang Vãn Ninh trông vô cùng khó nhọc mà đi đến trước mặt anh: “Anh có thể kéo hành lý giúp em không?”

Quả thật là cô không còn tay để cầm nữa.

Văn Thiệu thở dài, nhận lấy chăn mền và vật dụng cho giường trong tay cô: “Để tôi.”

“Cảm ơn anh.” Giang Vãn Ninh đẩy hành lý, ủ rũ cúi đầu đi theo phía sau anh, vốn dĩ là cô nên bắt lấy cơ hội hiếm có này rồi trao đổi tình cảm với anh một chút, nhưng lúc này cô vừa thấy lạnh vừa thấy mệt, không còn chút tinh thần nào.

Văn Thiệu thấy cô đang yên lặng, việc cô sẽ ở lại căn phòng sát vách một đêm cũng không còn khiến anh khó chịu đến thế.

Sau khi đến phòng mình, Văn Thiệu đứng ở cửa, đặt đồ của cô vào phòng: “Cô tự dọn dẹp đi.”

“Được, vậy…” Giang Vãn Ninh và anh đứng cách nhau một cánh cửa: “Em vẫn chưa biết tên anh.”

“Văn Thiệu.”

“À…” Giang Vãn Ninh cười với anh.

Văn Thiệu đáp một tiếng, quay người muốn đi.

“Văn Thiệu!” Giang Vãn Ninh lập tức gọi anh lại: “Anh có nước không? Em khát rồi.”

“Có.” Văn Thiệu quay lại phòng của mình, lấy mấy chai nước khoáng chuẩn bị đưa qua cho cô.

Mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên anh nghĩ đến chóp mũi đỏ rực của Giang Vãn Ninh…

Thế là đặt nước khoáng xuống, Văn Thiệu đến bên bàn trà đun bình nước nóng đưa qua cho người ta.

Vất vả lắm mới sắp xếp xong xuôi cho vị khách Giang Vãn Ninh không mời mà đến này, Văn Thiệu quay về phòng tiếp tục làm việc.

Người bên tổng công ty đã đợi anh họp từ lâu lắm rồi, Văn Thiệu gọi điện thoại qua đó, vừa nghe điện thoại vừa đi đến cửa sổ.

Cửa sổ bên cạnh cho anh thấy bóng dáng của Giang Vãn Ninh, lúc thì trải ga giường, lúc thì lồng vỏ chăn, bận rộn một hồi lâu, cuối cùng thì cô mới tắt đèn.

“Tiểu Văn à, thật ra còn một chuyện nữa…” Vương Trung Minh là nhân vật cấp nguyên lão kể từ khi công ty thành lập, cũng là người nhìn Văn Thiệu lớn lên.

Từ sau khi Văn Thiệu dần tiếp nhận nghiệp vụ công ty, trong lúc làm việc, Vương Trung Minh luôn gọi anh là sếp Văn, bây giờ lại thay đổi cách xưng hô, có vẻ là muốn nói chuyện riêng rồi.

“Chú Vương, chú nói đi.” Văn Thiệu đóng cửa sổ lại.

“Vừa gọi điện thoại cho bố cháu, ông ấy bảo chú khuyên cháu, nhà cô Từ kinh doanh vật liệu, quý tiếp theo là hợp đồng của công ty chúng ta và công ty vận chuyển hiện tại sẽ hết hạn, bên chỗ con bé đó, nếu cháu có thể…”

“Chú Vương.” Văn Thiệu ngắt lời ông ấy: “Cháu biết ý của bố cháu.”

“Phải, bố cháu không chỉ vì công ty, mà cũng là vì tốt cho cháu.”

“Nhưng chắc là chú cũng biết, cháu không giống ông ấy. Cháu sẽ không dùng tình cảm và hôn nhân làm thẻ đánh bạc, đối với cháu hay đối với cô Từ, việc này đều không hề công bằng.”



Ngày hôm sau, Giang Vãn Ninh bực bội dùng chăn mền che đầu lại.

Từ nửa tiếng trước, ngoài cửa sổ cứ truyền đến âm thanh giống như búa đập xuống đất vậy, làm cho cô ngủ không được.

Thời gian bắt đầu làm việc của các ngày trong tuần là tám giờ sáng, nhưng bây giờ mới bảy giờ rưỡi thôi mà!

Ít người sống trên núi quá nên không cần chú ý đến quy tắc gì hay sao?

Giang Vãn Ninh lại nhẫn nại thêm năm phút nữa, cuối cùng thì cô vẫn tức giận, xoay người xuống giường mặc quần áo vào, ôm khí thế hung hăng đi ra ngoài định nhìn xem rốt cuộc là sân nào đang được sửa chữa.

Nhưng chân vừa bước ra khỏi cánh cửa một bước, cô lại thấy người đang ngồi trong sân.

Văn Thiệu cầm một cái chày đá giã tỏi trong tay, cầm cái chày tỏi đập từng cái một với tiết tấu đều đều nhau.

Giang Vãn Ninh sợ đến mức rụt người lại ngay, trốn ở sau cánh cửa lớn len lén nhìn anh.

Sự bực dọc trong lòng biến mất không thấy tăm hơi, Giang Vãn Ninh chạy nhanh về phòng, súc miệng, lau mặt, bôi kem nền, cô chải thẳng mái tóc rối bời, lại cố ý để mấy sợi tóc trên trán rũ xuống bên mặt.

Giang Vãn Ninh soi gương rồi hài lòng gật đầu.

Hay cho lớp trang điểm tự nhiên của tiên nữ vừa thức dậy, đẹp quá đi mất thôi.

Cô hết sức vừa ý mà thay chiếc váy ngủ ra, sau đó mang đôi dép lông đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, Giang Vãn Ninh cố ý ngáp một cái, cô hơi dựa vào khung cửa, ra vẻ kinh ngạc mà nhìn Văn Thiệu: “Ôi… mỗi ngày anh đều dậy sớm như vậy à?”

Văn Thiệu ngẩng đầu nhìn cô: “Xin lỗi, làm ồn đến cô rồi.”

Anh đã quen với việc xung quanh anh không có ai, bấy giờ cũng chợt quên mất Giang Vãn Ninh đang nằm trong phòng khách.

“Không sao, thật ra em cũng quen dậy sớm rồi.” Giang Vãn Ninh nói lời này xong thì tự bản thân cô cũng thấy chột dạ, cô lập tức chuyển hướng ra xa chủ đề dậy sớm, đi dép lê đến băng ghế đá bên cạnh anh rồi ngồi xuống, thò đầu qua: “Anh đang giã gì vậy? Thơm quá.”

Cô đến gần để nhìn mới phát hiện ra thứ trong cối đá không phải là tỏi, mà là một thứ sền sệt giống như bùn đất.

“Bột trầm hương trộn với bột vỏ cây du.” Văn Thiệu giải thích đơn giản với cô: “Đến khi hỗn hợp được trộn đều lên, thì chỉ cần làm ướt là có thể dùng để làm hương sợi.”

“Ồ, thần kỳ thế, vậy anh…” Giang Vãn Ninh vừa mới chuẩn bị hỏi xem liệu anh có thể dạy mình hay không thì phát hiện ra Văn Thiệu nhìn mình chằm chằm.

Cô hơi nhướng mày, cuối cùng người đàn ông này cũng nhận ra là mình rất xinh đẹp rồi à? Biết thế thì vừa nãy cô sẽ trang điểm đậm hơn một chút.

“Sao vậy?” Giang Vãn Ninh cố ý dùng tay sờ mái tóc cắt ngang trán: “Tôi vừa dậy, có phải tóc rối lắm không?”

“Không phải.”

Văn Thiệu nghĩ, hình như vừa nãy, lúc cô đi ra ngoài, cô không mặc cái áo khoác này, anh nhíu mày lại, dường như anh thấy hơi khó hiểu: “Vì sao cô lại về thay quần áo mỏng hơn?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.