Vừa dứt lời là Văn Thiệu đưa tay lên búng trán cô một cái ngay.
“Anh lại đánh em!” Giang Vãn Ninh che lấy cái trán của mình, la lên.
Văn Thiệu liếc cô một cái: “Không dùng lực, đừng giả bộ.”
Gần như là anh chỉ dùng đầu ngón tay đụng vào trán của cô một cái mà thôi.
“Đây là vấn đề cái trán có đau hay không ư?” Giang Vãn Ninh thả tay xuống, hùng hồn nhìn anh mà rằng: “Rõ ràng là tâm hồn em bị tổn thương.”
“Ồ.” Mặt Văn Thiệu không cảm xúc: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Phải hôn thì mới có thể khỏi được!”
Văn Thiệu từ từ ngẩng đầu lên, lườm cô một cái cảnh cáo.
Giang Vãn Ninh trông thấy tay anh lại muốn nâng lên thì vội cúi đầu ăn cơm: “Em chưa nói gì…”
Ăn cơm xong, Văn Thiệu dẫn Giang Vãn Ninh cùng thu dọn hai mươi chậu hoa nhài trong sân.
Bắt đầu từ lần trước, khi Giang Vãn Ninh nói rằng cô thích Nhị Tô Cựu Cục, Văn Thiệu đã cho người tìm hoa nhài ở khắp các chợ hoa lớn tại Giang Thành.
Sáng nay, có tổng cộng hai mươi chậu được đưa tới, đều đã được người ta lựa chọn vô cùng tỉ mỉ.
“Thích uống trà không?” Văn Thiệu cầm cái giỏ trúc dẹp ra, bắt đầu hái hoa.
“Hơi hơi thôi, em không thích trà quá đắng.”
Giang Vãn Ninh cũng học theo dáng vẻ của anh, hái cả đóa hoa xuống.
Những nụ hoa chưa nở thì không cần, những đóa đã nở rộ thì hương thơm bị bay mất nên cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-huong-sau-man-truong/2848475/chuong-28.html